Trong im lặng, hai người dường như đã bắt đầu một cuộc thi nín thở, ai thua trước sẽ là cháu trai.
Thư Dư đã mất mặt rồi, sống chết cũng không muốn lại mất mặt thêm nữa, sắc mặt đỏ bừng vì ngạt thở, không nói một lời.
May mắn thay, Phó Tây Từ đã không để cô kìm nén quá lâu.
“Thư tổng.”
“Hả?” Cô cứng đầu, lắng nghe, tự an ủi mình rằng tất cả những hy sinh đều là xứng đáng.
“Em vừa mới nói cái gì? Ở đây ồn ào quá, anh nghe không rõ." Giọng nói của Phó Tây Từ giống như gió đêm, trầm tĩnh mà lạnh lùng, rõ ràng là vô cùng nghiêm túc.
Nhưng sức chịu đựng của Thư Dư đã đến cực hạn, cô lập tức đứng dậy, quỳ ngồi ở trên giường, cho nên giọng nói trở nên cực kỳ lớn: “Nếu như anh không nghe rõ, em sẽ đưa anh đi gặp bác sĩ tai mũi họng. Nếu như lỗ tai của anh không tốt, là bệnh, em sẽ trị cho anh!”
"Bây giờ anh có nghe rõ em nói chưa hả?”
"Còn anh, thích về hay không thì tùy!”
Nói xong cô cúp điện thoại, đặt điện thoại sang một bên, động tác nhất quán.
Lấy cái lí do lí trấu gì vậy? Ồn ào quá nghe không rõ, ha ha, anh đang ở nơi nào, bán kính mười dặm đều có thể bị đóng băng, ai có gan ở ồn ào ở xung quanh anh hả.
Phó Tây Từ chính là một tên cẩu nam chính hiệu mà!
Sau khi trút giận, cô nằm bẹp trên giường, nghĩ đến việc trong nhà có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-lau-se-hop/3354657/chuong-19.html