Chương trước
Chương sau
Tiếu Tử Hàm đẩy cửa thấy Chung Dao đứng trước giường bệnh thì không ngừng được nhếch lên khóe miệng, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Mấy ngày nay, Chung Soái vì ép cô rời đi dùng hết tất cả biện pháp, cũng đều bị cô hóa giải: hắn không ăn cơm, cô liền cùng hắn đói bụng; hắn cáu kỉnh nói không muốn thấy cô, cô liền lấy băng gạc đem mắt hắn bịt kín; hắn cực kỳ tức giận ném đồ vật, cô liền đứng ở trước giường đưa đồ có thể ném; hắn la hét không cho cô ngủ cùng giường, cô cố tình mỗi đêm đúng giờ lên giường, không để ý hắn giãy giụa, cuộn lại trong ngực hắn an nhiên ngủ. . . . . .

Chung gia lúc bắt đầu sợ như vậy sẽ kích thích Chung Soái, nhưng dần dần cũng suy nghĩ, cho dù Chung Soái độc ác bao nhiêu, cũng chân chính không tổn thương được Tiếu Tử Hàm, vì vậy cũng chọn lựa mặc kệ không để ý tới thái độ của hắn, chứ đừng nói giúp hắn làm báo cáo ly dị.

"Cô khỏe chứ!" Tiếu Tử Hàm hướng về phía Chung Dao khẽ mỉm cười, đặt túi trái cây lên bàn, kéo ghế ngồi xuống.

"Chị mạnh khỏe!" Đối với sự thản nhiên của cô, Chung Dao lại giống như co quắp.

Ngó ngó người nào đó, Tiếu Tử Hàm duỗi tay vào chăn, tìm được đùi phải hắn, không nhìn bất mãn trên mặt hắn, xoa bóp từng cái. Sức lực không nhẹ không nặng để cho thân thể hắn đang căng thẳng từ từ thanh tỉnh lại, chỉ là chân mày lại càng chau chặt.

"Đừng có ấn, em không phải thợ xoa bóp, tôi rất không thoải mái!" Chung Soái mặt lạnh nói lời trái lương tâm. Thật ra thì, cô làm thật tốt, thậm chí không cần nhìn cũng có thể tìm được huyệt vị chính xác, để cho chân hắn bớt đau.

Tiếu Tử Hàm không lên tiếng, động tác trên tay càng không có ngừng. Mấy ngày nay cô nghe quá nhiều ngôn ngữ lạnh lùng, đã sớm không quan tâm hơn thua. Chung Soái cho là như vậy có thể ép cô đi, anh không biết rằng càng như thế, cô càng sẽ không buông tay. Cô so với ai khác đều hiểu hắn mỗi một lần khước từ đều là bởi vì yêu cô, bởi vì quá yêu cho nên mới không muốn cô bị liên lụy chịu khổ.

"Tôi nói em đừng có ấn nữa." Chung Soái một tay vén chăn lên, lấy tay vạch ra ngón tay cô đã hơi đỏ lên.

Tiếu Tử Hàm ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười một tiếng, kéo chăn đắp lên cho hắn, không nhanh không chậm nói, "Nhịn mấy phút nữa, lần sau đổi thợ đấm bóp!"

Một bên Chung Dao lúng túng nhìn hai người, quay mặt, chua chát nói, "Anh ba, em đi trước..., tối nay trở lại thăm anh!"

Nhưng vừa đứng lên, Chung Soái liền bắt lấy cổ tay cô, "Chớ đi, anh còn có lời muốn nói với em!"

Chung Dao đứng yên nơi đó, nhìn một chút Tiếu Tử Hàm đang lơ đễnh, lần nữa ngó Chung Soái đang liếc trộm phản ứng của vợ, đáy lòng trào lên tư vị chua xót. Cô không phải người ngu, há có thể không nhìn ra mình chỉ là con cờ Chung Soái dùng để khiến Tiếu Tử Hàm tức giận. Vốn là, mặc kệ hắn có mục đích gì, mặc kệ sau đó cô có cơ hội lại trở lại bên người Chung Soái hay không, cô đều nguyện ý giúp hắn . Nhưng, nhìn Tiếu Tử Hàm nhẹ nhàng như vậy, cô đột nhiên cảm thấy mình và Chung Soái tựa như những diễn viên vụng về nhất, tự cho là cảm động trời đất, thực chất căn bản không có chút nào đùa giỡn, chớ đừng nói là cho người xem.

Cô thở dài, dùng sức rút tay về, "Anh ba, anh dưỡng bệnh cho tốt, em đi trước, mấy hôm nữa sẽ trở lại thăm anh." Nói xong lại quay đầu hướng Tiếu Tử Hàm nói, "Chị dâu, em đi trước!"

Một tiếng"Chị dâu" đã biểu hiện cô thái độ của cô đối với Tiếu Tử Hàm.

Tiếu Tử Hàm đứng lên, lễ phép mỉm cười, "Tôi tiễn cô ra ngoài."

Hai người song song đi ra ngoài, lúc đang đợi thang máy, Chung Dao nghiêng đầu nhẹ giọng giải thích, "Chị dâu, em nghe nói anh ấy bệnh, cho nên mới tới xem một chút, không có ý tứ gì khác."

"Cám ơn cô quan tâm."

"Còn nữa, anh ba làm như vậy là bởi vì quá yêu chị, chị dừng để trong lòng."

Tiếu Tử Hàm cười cười, lẩm bẩm nói nhỏ, "Tôi biết rõ chứ!"

Chung Dao ngưng mắt nhìn cô nhàn nhạt mỉm cười, chợt có chút hiểu nỗi lòng Chung Soái với cô, cô gái thông tuệ bền bỉ như vậy, xác thực đáng giá để hắn yêu!

Tiễn Chung Dao về, Tiếu Tử Hàm trở lại phòng bệnh, tìm bình hoa cắm hoa tươi Chung Dao mang tới. Nhưng vừa đặt lên bàn, cô liền bắt đầu càng không ngừng nhảy mũi, mặt cũng khẽ ngứa ngáy, cô không nhịn được gãi.

"Đừng gãi nữa, đi rửa tay trước đi!" Chung Soái đột nhiên quát.

"A!" Cô kinh ngạc liếc hắn một cái, lại vào phòng vệ sinh, dùng nước rửa tay xong, rồi lau mặt, thoải mái rất nhiều mới ra ngoài.

Vừa ra liền trông thấy y tá đang cầm bình hoa mang đi, cô vội vã nói, "Chờ một chút, hoa này còn mới, cô mang đi đâu?"

Y tá quay người lại, giải thích, "Chung Tiên Sinh gọi tôi mang đi bỏ!"

"Vứt bỏ?" Cô nghi ngờ nhìn về Chung Soái.

Chung Soái chỉ quay mặt đi, không nhìn tới cô, lạnh lùng nói, "Không thích!"

Tiếu Tử Hàm cho là hắn bận tâm người tặng hoa, bất đắc dĩ thở dài, từ từ đi tới bên cạnh y tá, vừa định đưa tay cầm lại bình hoa, liền bị Chung Soái cao giọng ngăn cản, "Đừng đụng, em không phải biết mình dị ứng phấn hoa sao?"

Y tá cùng Tiếu Tử Hàm đồng thời đưa tay lui về phía sau co lại một bước. Y tá xem mặt của cô ửng đỏ, kêu lên, "Giống như bị dị ứng, tôi lập tức mang bỏ!"

Nhìn bóng lưng y tá rời đi, Tiếu Tử Hàm nở nụ cười xoay người lại, ngồi trở lại bên giường.

"Ai nói em bị dị ứng?" Cô cười yếu ớt thử hỏi, tròng mắt đen trong trẻo nhìn chằm chằm vào hắn, cho đến khi đem hắn nhìn đến hoảng hốt quay mặt ra chỗ khác.

"Có người nào vừa nói, em giống như thật sự dị ứng, chỉ là đáng tiếc hoa đẹp quá." Cô cắm đầu cắm cổ nói xong, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cười hài hước, "A, lần này rất tốt, anh trực tiếp có thể tiết kiệm tiền tặng hoa cho em."

"Tôi sẽ không đưa cho em những thứ khác sao?" Giả bộ lãnh khốc bật thốt lên, chỉ là nói xong cũng muốn cắn rơi đầu lưỡi mình.

"Đưa cái gì? Anh thật chưa có quà tặng cho em đó!" Cô nũng nịu quở trách.

Chung Soái sững sờ, dừng một lát mới nói, "Em muốn cái gì?"

"Muốn cái gì đều được sao?" Cô muốn cười nhưng lại không cười nhìn hắn.

Chung Soái bị nhìn đến hốt hoảng, nhìn đi chỗ khác, né tránh tầm mắt của cô, duy trì trả lời, "Chỉ cần tôi có thể cho!"

Tiếu Tử Hàm thu hồi cười, thay vẻ mặt nghiêm chỉnh, từng chữ nói ra, "Em chỉ muốn anh!"

Thân thể nghiêng dựa vào đầu giường khẽ cứng ngắc, một hồi lâu hắn mới khổ sở thì thầm, "Em biết rõ tôi cho không nổi!"

Tiếu Tử Hàm thở dài, đôi tay nắm lấy tay hắn nắm thành quyền, chậm rãi nói, "Cho được! Chỉ là anh lật lọng phản bội!"

Thấy hắn lặng yên không lên tiếng, Tiếu Tử Hàm lấy lê đầu giường, vừa thong thả ung dung gọt vỏ, vừa nói, "Trước kia anh cười em là đứa ngốc, thật ra thì anh mới đúng. Anh cho rằng đối với em dữ một chút, tìm Chung Dao chọc giận em, em liền sẽ đồng ý ly hôn với anh sao?"

"Ngu ngốc, anh càng làm như vậy, em càng hiểu lòng anh đối với em." Cô giương mắt ngó ngó Chung Soái nghiêng đầu không nhìn của mình, nói tiếp, "Trải qua nhiều chuyện như vậy, em đã không cần anh tới nói cho em biết, rốt cuộc có yêu em hay không. Em có tâm, nó hiểu, cho nên không cần tiếp tục làm những chuyện ngây thơ kia!"

Cô đem lê gọt xong cắt thành từng miếng nhỏ, đưa tới bên miệng hắn, cười xấu xa uy hiếp, "Há mồm, bằng không em dùng miệng cho anh ăn!"

Chung Soái bị nói đến tức giận, hắn cho là hắn quá đáng như thế, coi như không đẩy được Tiếu Tử Hàm ra, cũng sẽ khiến cho cô khổ sở, khổ sở quá nhiều, quá lâu, một ngày nào đó cô sẽ buông tay. Ai ngờ cô từ đầu đến cuối chỉ lạnh nhạt nhìn, bộ dáng kia giống như là đối với một đứa trẻ nhỏ cáu kỉnh, mặc ngươi nghiêng trời lệch đất, cô luôn lạnh lùng cười nhìn.

Loại tình cảnh khí thế ngất trời, cô lại thờ ơ lạnh nhạt để cho hắn vừa tức giận lại khổ sở. Làm như để chứng minh mình không phải là đang giận lẫy, hắn quay đầu ra, nắm lên dao gọt trái cây trên bàn, mắt đỏ hỏi, "Em cảm thấy tôi ngây thơ? Có phải hay không muốn tôi chết ở trước mặt em, em mới tin tưởng tôi là thật?"

Nói xong hướng dao tới tay mà dâm xuống, không ngờ lại bị Tiếu Tử Hàm bắt được, nhìn chằm chằm hắn, từng chữ từng câu nói, "Anh hãy thử nhìn xem, là anh chết trước, hay là em trước?"

Hắn còn chưa hiểu hàm nghĩa trong lời nói, cô đã từ tay của hắn, đem dao găm lên cổ tay, máu đỏ tươi từng giọt từng giọt rơi xuống ga giường màu trắng.

Chung Soái chợt giật mình tỉnh lại, hắn cuống quít nắm lấy tay của cô, vứt bỏ con dao, sau đó nhanh chóng ấn chặt động mạch của cô, lớn tiếng gọi, "Bác sĩ, bác sĩ!"

Y tá lúc đi vào còn chưa biết rõ tình trạng, liền nghe đến Chung Soái nói, "Cô ấy bị thương đến tĩnh mạch, cầm máu cho cô ấy nhanh lên!"

"A, vâng!" Y tá vội vàng chạy đi kêu bác sĩ, lấy dụng cụ.

"Đừng sợ, không chết được!" Cảm nhận được tay của hắn đang không ngừng run rẩy, Tiếu Tử Hàm lên tiếng an ủi.

"Câm miệng!" Chung Soái rống giận, cái trán hiện đầy mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu.

"Dù sao anh cũng nói không quan tâm em, em chết không phải vừa ý anh sao." Cô không sợ chết chọc giận hắn.

"Anh nói em câm miệng!" Hắn nóng nảy gầm nhẹ, đùi phải bởi vì tư thế không được tự nhiên lại bắt đầu co quắp, nhưng hắn giống như một tia đau đớn cũng không thấy, chỉ là chặt chẽ ấn chặt mạch máu trên cánh tay của cô.

"Vậy anh buông em ra!" Cô tránh thoát, lại bị hắn vững vàng ôm lấy.

Nhìn cô bởi vì giãy giụa máu chảy càng nhanh, Chung Soái vừa sợ lại đau lòng, nghiêng thân thể ôm sát cô, khàn giọng cầu xin, "Tiểu Hàm, đừng làm rộn có được hay không? Bác sĩ lập tức tới ngay?"

Nhìn chằm chằm vào cặp mắt hắn ửng đỏ, Tiếu Tử Hàm rốt cuộc dừng lại giãy giụa, vẻ mặt nghiêm túc, "Chung Soái, em không có đùa, em chỉ muốn nói cho anh biết, cho dù chết, em cũng sẽ không dễ dàng rời xa anh. Nếu như anh lại dùng cái chết đi ép em, vậy em sẽ cùng anh, đi vào Âm Tào Địa Phủ, hai ta cũng có bạn."

"Em dám!" Hắn run giọng gầm nhẹ. Trong đáy lòng lại biết, cô nhất định dám, so sánh hắn mới là hèn nhát, mới vừa rồi hắn cũng chỉ là làm dáng một chút hù dọa cô, mà cô lại có thể không chút do dự trượt xuống, nếu không phải là hắn kịp thời thu hồi sức lực, hậu quả khó mà tưởng được.

"Có cái gì không dám?" Cô hất cằm lên, hốc mắt đỏ lên, "Em nói rồi, vô luận như thế nào, cũng còn có em!"

Cô đáy mắt thấm ướt nước mắt lại để cho hắn mất đi dũng khí nhìn thẳng, có một loại đau, quân lính tan rã.

Hắn khẽ run ôm sát cô, nụ hôn êm ái rơi vào tóc của cô, nước mắt cũng lặng lẽ trượt ra khóe mắt, "Em, đứa ngốc này!"

Ai nói đàn ông không rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc động tình!

Vết thương không tính là sâu, nhưng vẫn phải khâu hai mũi, bởi vì các biện pháp cầm máu kịp thời, cô cũng không có đặc biệt suy yếu. Bác sĩ dùng tốc độ nhanh nhất băng bó kỹ vết thương, cũng dặn dò chú ý liền lui ra ngoài.

Nhìn băng gạc trên cổ tay cô, tim của hắn giống như bị cắt đứt, vừa nghĩ tới lời của bác sĩ, "Sâu hơn một chút liền cắt đứt tĩnh mạch rồi." Hắn đã cảm thấy sợ.

"Đau không?" Trong thanh âm của hắn có vô tận đau đớn.

"Một chút! Còn anh, chân còn đau không?" Mới vừa rồi băng bó thì Tiếu Tử Hàm mới phát hiện chân của hắn lại bị đau.

"Không đau!" Hắn nghiến hàm, cặp mắt hiện đầy tia máu.

"Thật xin lỗi!" Hắn nhẹ nhàng đụng qua băng gạc thật dầy, gân xanh trên trán tiết lộ tâm tình hắn giờ phút này. Cha nói đúng, hắn chính là khốn kiếp, Tiểu Hàm chịu mệt nhọc chăm sóc hắn, thế nhưng hắn lại đối xử như thế với cô, không chỉ có tổn thương lòng của cô, thiếu chút nữa hại chết cô.

Tiếu Tử Hàm hiểu hắn áy náy, tự trách thậm chí là căm thù mình đến tận xương tuỷ, cô thở phào một hơi, chủ động bò lên giường, kéo cánh tay của hắn vòng ôm chặt mình, lẩm bẩm nói, "Ông xã, đừng nữa đẩy em ra."

"Được!" Hắn ôm chặt cô, mắt một hồi đau nhói.

"Lần này không cho phép anh lại gạt người!" Cô tức giận.

"Được!" Hắn đem cô ôm càng chặt, nhẹ nói, "Tiểu Hàm, em cũng phải đồng ý một chuyện."

"Anh nói đi!"

Ngưng mắt nhìn ga giường vẫn còn vết máu đỏ, ánh mắt Chung Soái u ám hơn, ngực băng bó vết thương, hít sâu một cái, mới khẽ động khóe miệng, "Nếu như có một ngày anh đi, em nhất định phải chăm sóc mình thật tốt. Anh không muốn em theo anh, thật, đồng ý với anh. . . . . ."

Tiếu Tử Hàm mở trừng hai mắt, lệ nóng theo hai má chảy xuống, trượt vào trong miệng, một mảnh khổ sở. Cô hít hít lỗ mũi, giận trách, "Anh đã nói muốn chăm sóc em cả đời, giờ lại muốn ăn vạ!"

"Anh đã sớm không chăm sóc được em nữa rồi!" Hắn bi thương cong cong khóe môi.

"Vậy anh cũng phải theo em cả đời!" Cô bá đạo nói.

"Nếu như ông trời cho anh cơ hội, anh nhất định sẽ!" Trong giọng nói của hắn lộ ra nồng nặc mệt mỏi cùng bất đắc dĩ, "Chỉ là, anh sợ là không có năng lực cho em hạnh phúc!"

"Tính. Phúc?" Cô xoay người nhạo báng.

Chung Soái nghe ra cô cố ý xuyên tạc, cười đến cô đơn phiền muộn, "Vô luận là loại nào, anh đều không cấp được!"

"Anh xác định?" Cô hỏi ngược lại, trong đôi mắt có tia giảo hoạt, "Nếu không, chúng ta thử một chút?"

Mọi người đoán chương sau có gì…Đương nhiên là có H rồi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.