Vượt qua ngàn vạn thí sinh, với thành tích xuất sắc hơn sáu mươi điểm, anh thuận lợi thi vào trường "Trong quân Thanh Hoa" là ĐH Khoa Học Tự Nhiên quốc phòng. Mặc dù mẹ anh không hài lòng đối với việc anh rõ ràng có thể đi đại học T hoặc P sao cứ muốn thi vào trường quân đội, nhưng Chung gia là tướng môn thế gia, ông nội trong quân đội rất có uy vọng, bản thân bà cũng là một văn chức quân nhân, hơn nữa bà cũng biết trở thành một quân nhân là ý nguyện từ nhỏ của anh, cho nên cũng chỉ là tượng trưng nói thầm mấy câu đáng tiếc là xong.
Giấy trúng tuyển trường quân đội gửi đến rất sớm, khi anh nhận được thư thông báo thì nhóm thi tốt nghiệp trung học trong viện đều vẫn còn chờ thông báo, mặc dù tin tưởng vào thành tích của mình, nhưng trước khi lấy được tin tức xác thực, anh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà không dám khinh suất. Không có bạn bè bè chơi cùng, anh một thân một mình nhàm chán cực độ, vì vậy đồng ý cùng ông nội trở về quê sửa chữa Từ Đường, cũng chính từ đó anh gặp Chung Dao.
Bây giờ nhớ lại anh vẫn có thể nhớ lại mùa hè nóng bức đó, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua cửa hiên phòng Tổ khắc hoa, trên mặt đất là một cái bóng dài, Chung Dao đứng ở chỗ giao giữa sáng và tối, ánh mặt trời bao phủ ở đầu vai của cô, gương mặt điềm tĩnh, lúc sáng lúc tối cô ngọt ngào gọi anh: "Anh."
Chung Soái không tin vào chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí không tin trên thế giới này thật có việc như trên sách miêu tả... Không phải là nàng không cưới, không phải là chàng không lấy, sống chết vì tình yêu. Anh hâm mộ tình cảm ôn nhu của ông bà mình, nhưng anh biết đó không phải là yêu mà gần như là trách nhiệm cùng tình thân, mà giữa cha mẹ anh, chưa thể nói tới yêu, nhiều lắm là bằng mặt không bằng lòng, thực tế chỉ là quan hệ hợp tác. Mà so sánh với những anh em khác, tình cảm của anh 18 năm qua càng thêm sạch sẽ giống như tờ giấy trắng, không cùng cô gái nào trong khu nhà bồi dưỡng được tình nghĩa thanh mai trúc mã, cũng không coi trọng nữ sinh xinh đẹp nào trong trường học, hoặc chính xác phải nói là, anh thậm chí không quá thích những cô gái cài tóc dịu dàng, quần áo thục nữ, giọng nói nũng nịu, thấy nam sinh thì cố làm ra vẻ cô gái nhỏ. Vì vậy cùng với nam thanh niên khác trong đại viện, cũng có bề ngoài sáng sủa như vậy, nhưng các cô gái đều không muốn tiếp cận với anh, cũng có ít người thích anh, dám dũng cảm đến gần anh nhưng cuối cùng đều bị anh vì không hiểu gì chuyện tình cảm mà nổi cáu. Vì vậy anh không mong mình có được tình yêu, càng không muốn có thể yêu cô gái này trong lần đầu gặp mặt.
Nhưng trong giây phút nhìn thấy Chung Dao, anh như người mất hồn, đột nhiên những câu thơ đã từng viết qua trở nên thật dễ hiểu , "tình cờ gặp gỡ, vừa hợp lòng ta, tình cờ gặp gỡ, cùng sánh duyên lành."
Trước khi biết Chung Dao, Chung Soái nghĩ rằng các cô gái chỉ có hai kiểu, hoặc như giai lệ miền Bắc thon dài trong sáng, hoặc như mỹ nữ miền Nam nhỏ nhắn linh hoạt, nhưng Chung Dao lại là sự kết hợp hoàn hảo giữa hai kiểu, thon dài nhưng thân thể cũng không to lớn, ngũ quan trong sáng, linh hoạt, tính tình kết hợp cả hai miền Nam Bắc, sáng sủa hào phóng, chân thật, nhưng cũng không cứng ngắc như con trai, giọng nói dịu dàng "Anh ba" như tan chảy thành nước, "Thanh Dương Uyển Hề, Uyển Như giương nhẹ" chính là để nói đến cô gái này.
Kỳ nghỉ mười ngày thật ngắn ngủi, bọn họ cùng nhặt cua bên bờ biển, cùng bên nhau ngắm mặt trời, cô cười vui như chuông bạc, cô dí dỏm, nghịch ngợm. . . . . . Tựa như từng tia nắng mặt trời chiếu vào trong lòng của anh, tình yêu giống như cây nhỏ được quang hợp, trưởng thành, nở hoa.
Bọn họ yêu nhau, một năm, hai năm. . . Mười năm. Trong mười năm, bọn họ vẫn luôn yêu xa, đầu tiên là Sơn Đông cùng Hồ Nam, sau lại lại thành Bắc Kinh cùng Hồ Nam. . . . . . Có một lần Chung Dao thi tốt nghiệp trung học nói rằng sẽ dự thi đại học Trường Sa, nhưng bị Chung Soái cự tuyệt, bởi vì anh tin chắc chỉ cần có tình yêu, khoảng cách xa xôi cũng không là vấn đề, cách xa hơn một ngàn cây số nhưng trái tim vẫn hướng về nhau.
Chung Dao thi vào Bắc Nghiễm thì Chu Duyên từng lo lắng nhắc nhở anh, "Anh, nghe nói Bắc Nghiễm là nơi phồn hoa, ngộ nhỡ Tiểu Dao. . . . . ." Khi đó, anh cười lắc đầu, kiên định trả lời, "Tiểu Dao tuyệt đối sẽ không thay đổi!" Bởi vì anh tin tưởng cô và mình giống nhau, ngay từ sau mùa hè đó tất cả đều trao hết cho nhau.
Tốt nghiệp anh được chọn vào hải quân chiến đội Lục Binh, mặc dù anh phụ trách điều tra tin tức, nhưng cũng giống như mọi người, phải tiếp nhận nghi thức huấn luyện ma quỷ địa ngục. Bốn năm tháng sống dã ngoại là chuyện thường, đừng bảo là gặp mặt, ngay cả điện thoại, tin tức cũng coi là xa xỉ. Trong mấy năm đó, anh không thể không lo lắng cô xinh đẹp như vậy có thể sẽ xuất hiện người đàn ông ưu tú hơn bên cạnh cô, cũng cảm thấy áy náy vì làm bạn trai nhưng không thể ở bên lúc cô ngã bệnh, chịu uất ức, nhưng Chung Dao cũng không làm khó anh, trong một lần anh nghỉ phép đem bản thân mình giao cho anh, cũng giống như một lời hứa hẹn, nhìn thấy một màu đỏ thẫm trên giường Chung Soái ôm thật chặt cô trong ngực, tình cảm sâu sắc, "Tiểu Dao, anh nhất định sẽ lấy em, chỉ lấy một mình em."
Phục vụ năm năm, với biểu hiện sâu sắc Chung Soái được lựa chọn và điều động về Bắc Kinh, ngày đó nhận được lệnh điều động, chuyện đầu tiên anh làm chính là đến tiệm kim hoàn mua một chiếc nhẫn kim cương rồi bay thẳng đến Bắc Kinh.
Ngày đó, được Chu Duyên nói mình không hiểu lãng mạn nên anh đã học bộ dạng trên TV, cầm 99 đóa hoa hồng cùng chiếc nhẫn đứng ở công ty cô, mặccho bao nhiêu người soi mói, quỳ xuống, nhìn thật sâu vào cô gái anh yêu, chậm rãi nói, "Chung Dao, lấy anh nhé!"
Mọi người vây xem phát ra tiếng hoan hô mãnh liệt, Chung Dao rưng rưng lao vào trong ngực anh, mặc dù anh cảm thấy hành động mình rất ngốc nghếch, nhưng anh cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời.
Chỉ là anh không có nghĩ đến đạt được hạnh phúc chân chính kia quá khó khăn, gia đình luôn luôn chủ trương tình yêu tự do thế nhưng khi biết được tình yêu của anh và Chung Dao thì phản đối mãnh liệt. Lý do thật gượng ép, bởi vì bọn họ là họ hàng gần, ông cố của bọn họ là cùng một người, trước kia huyết thân sáu đời, nay luật pháp cũng chỉ là nói ba đời, bọn họ sao có thể là họ hàng gần.
Vừa bước sang tuổi 28, Chung Soái lần đầu tiên cãi lại gia đình, náo loạn, đã khóc, đã quỳ xuống cầu xin, gậy của ông nội, cha mẹ đe dọa đoạn tuyệt quan hệ cũng không làm anh lùi bước, cuối cùng trong nhà đành phải vận dụng quan hệ đem anh điều đến thành phố X, nói là tăng tầng rèn luyện, thực chất là muốn tách bọn họ ra.
Chung Soái không sợ lần nữa chia lìa, anh tin tưởng tình yêu đã trải qua nhiều năm như vậy, bọn họ có thể chống lại tất cả, thậm chí tính toán tiền trảm hậu tấu, nhưng lúc anh nói muốn đăng kí kết hôn thì Chung Dao cự tuyệt, "Chung Soái, con gái có mấy cái mười năm? Em đợi đủ rồi, không muốn vĩnh viễn chờ đợi!"
"Tiểu Dao, trước tiên chúng ta có thể đăng ký kết hôn, nếu như em nguyện ý, em theo anh cùng đi thành phố X có được hay không?" Chung Soái nắm chặt tay cô, gấp gáp nói.
Chung Dao lắc đầu, kiên quyết nói, "Em không muốn một cuộc hôn nhân không có chúc phúc, người nhà anh không đồng ý, em sẽ không đi theo anh đăng ký. Em cũng sẽ không vì anh buông tha công việc ở Bắc Kinh."
Đối với câu trả lời của Chung Dao, Chung Soái rất bất ngờ, nhưng anh hiểu cô khó xử, anh cam kết, "Ba mẹ anh nhất định sẽ đồng ý, hãy tin tưởng anh, cho anh thêm một chút thời gian. . . . . ."
Chỉ là anh nằm mơ cũng không nghĩ tới, thời điểm anh khốn khổ chống lại gia đình, thì Chung Dao đã đợi không kịp. . . . . .
Cô không hề tiếp điện thoại của anh, cũng không chịu gặp mặt, anh chỉ đứng chờ ở dưới lầu nhà cô, sau đó nhìn cô từ trên xe một người đàn ông xuống, cùng hắn hôn tạm biệt, ngay lúc đó anh như con sư tử giận dữ, xông lên bắt được người đàn ông kia, nhưng ngay khi quơ quyền thì nhìn rõ ràng diện mạo người kia, sau đó giật mình, "Anh hai?"
Tại sao có thể là người anh họ mình kính trọng nhất từ nhỏ chứ?
Quả đấm hung hăng nện ở trên cửa sổ xe, cửa thủy tinh không có vỡ, ngược lại tay của anh lại ứa máu, thật đáng buồn là Chung Dao lại giống như chưa từng thấy anh, như cũ cười duyên cùng Giang Thiếu Khanh nói lời từ biệt.
Anh không hiểu, tại sao bọn họ lại ở cùng nhau? Tại sao anh hai biết rõ Tiểu Dao là bạn gái mình còn cùng cô ấy ở chung một chỗ? Anh kéo Chung Dao hỏi, "Tại sao?"
Đã cách nhiều năm anh vẫn nhớ câu trả lời của cô, "Chung Soái, thanh xuân của người con gái rất ngắn ngủi, em đã vì anh lãng phí mười năm một cách vô ích, nếu không gả được cho anh, thì cũng nên tính toán cho mình."
Thì ra là vậy, tình yêu anh xem như trân bảo ở trong mắt cô là lãng phí. Anh yêu cô, nhưng anh cũng có lòng tự trọng, không được phép khinh thường anh. Anh xoay người rời đi, nhưng lại nhịn không được nhớ nhung hành hạ, anh lại đi cầu xin cô, đi cầu Giang Thiếu Khanh, hàng đêm mua say, không đợi được đến lúc cô hồi tâm chuyển ý, thì bị cô vứt bỏ chiếc nhẫn ngay trước mặt, dữ tợn nói: "Chung Soái, anh có biết anh bây giờ giống như một con chó? Em thấy thật phiền phức. Thật may là em muốn cùng Thiếu Khanh đi Mỹ, cuối cùng cũng không bị anh làm phiền nữa!"
Thật may mắn vì giọng nói đó khiến anh thấy khó chịu, ánh mắt hưng phấn làm cho lòng hắn nguội lạnh, sau đó anh làm chuyện ngay cả mình cũng xem thường, uống thuốc ngủ tự sát. . . . . .
(Song Ngư: haiz, tuổi trẻ thật nông nổi, ko ngờ Soái ca mà cũng làm chuyện ngốc vậy, không đáng vì một người như thế)
Sau khi được cứu tỉnh lại anh thấy xấu hổ, xấu hổ vì một người lính một trải qua huấn luyện đặc biệt thế nhưng lại mềm yếu như vậy, xấu hổ làm bậy mất mặt con cháu Chung gia. Cũng hối hận, hận mình bởi vì một người phụ nữ mà muốn chết muốn sống, mà để cho anh càng hận hơn chính là, mẹ anh khinh miệt giễu cợt anh "Con cho rằng cái chết của con có thể làm cô ta cảm động sao, không phải là cô ta đang cùng Thiếu Khanh bay đến Mĩ sao, con trai, con đừng ngu. . . . . ."
Đúng vậy, anh không thể ngu như thế. Anh không thể giải thích cô ấy vì sao buông tha tình cảm mười năm của bọn họ, nhưng anh lại hiểu, bọn họ yêu đến cuối, duyên phận đã hết. Sau cùng anh nghe lời người trong nhà an bài đi thành phố X, đã được 5 năm. Trong 5 năm anh rất ít về nhà, cha mẹ đều cho rằng anh ghi hận vì ban đầu bọn họ chia rẽ anh và Chung Dao, thật ra vì anh muốn tìm một thành phố xa lạ, an tĩnh lắng đọng.
Chỉ là Chung Dao nói đúng, 10 năm, cuộc sống có bao nhiêu cái mười năm? Trong 10 năm, Chung Dao đã cho anh thấy một tình yêu đẹp đẽ nhất, nhưng cô ấy cũng thật tàn nhẫn dạy cho anh biết tình yêu là mệt mỏi, đau đớn.
Đã nhiều năm như vậy, anh cho rằng dù yêu sâu đậm đi nữa cũng sẽ quên lãng, vết thương rồi sẽ lành lại, chỉ là không nghĩ đến vết thương hoàn mỹ đã khép lại, có lẽ sẽ không đau, nhưng lúc nào cũng nhắc nhở, lúc đó mình đã từng bị tổn thương như thế nào, tựa như hôm nay.
Tiếu Tử Hàm lẳng lặng nghe anh kể xong chuyện xưa về Chung Dao, trong lòng như có muôn vàn kim đâm, dày đặc đau đớn. Cô sớm đoán được chuyện xưa của bọn họ nhất định rất đặc sắc, chỉ là không có nghĩ đến bọn họ đã có mười năm gắn bó dài như vậy, mười năm? Cô và Chung Soái 10 tháng cũng không có, ngay cả một phần mười thời gian của bọn họ cũng không bằng, loại đối lập mãnh liệt này khiến cô sinh lòng khủng hoảng cùng tuyệt vọng.
Mắt cô đỏ hoe ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Chung Soái thâm u tròng mắt đen, sợ sệt hỏi, "Chung Soái, anh có thể nói cho em biết, một người đàn ông yêu một một người phụ nữ suốt mười năm, người đó còn có thể yêu người khác sao?"
Chung Soái không trả lời ngay, chỉ là ôm cô, thở phào một hơi, bàn tay khẽ vuốt tóc của cô, dịu dàng nói, "Ngốc ạ."
Editor: chuyện cũ của Soái ca lỗi ko chỉ là của người lớn, mà còn do người kia cũng không kiên định. Trong tình yêu mà không kiên định thì khó thành, haiz. Chỉ tội nghiệp Tiểu Hàm, ôm tâm lý bất ổn một thời gian rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]