Chương trước
Chương sau
Chung Soái hiệu suất xử lý chuyện thật không phải nhanh bình thường, ngày thứ hai sau khi đồng ý kết hôn, cô bị kéo đi chụp hình. Mới vừa trở lại thành phố C, ngày thứ ba người của bộ đội đã tới thẩm tra chính trị rồi, ngày thứ tư toàn bộ người của chi nhánh ngân hàng cũng biết cô lại muốn lập gia đình, đối tượng là quan nhân thần bí, ngày thứ năm một tờ hôn thú nóng bỏng liền xuất hiện ở trước mặt cô. (anh cưới còn nhanh hơn đánh trận ah)

Cái gì là cưới chui, đây mới thật sự là cưới chui a!

Ngồi ở "Ngồi xuống", Vi Vi ngồi đối diện ngắm tới ngắm lui tra xét giấy hôn thú trong tay, không thể tin nhắc đi nhắc lại, "Tiểu Hàm, cậu bấm mình một cái, mình cảm thấy như đang nằm mơ !"

"Vậy thì cậu bấm mình trước đi, mình mới phát giác được vẫn còn trong mộng chưa tỉnh lại." Cô ở trên ghế dựa mềm, giọng nói không tốt.

"Cảm giác tựa như đóng phim, các cậu mới gặp nhau qua ba lượt liền kết hôn, này mẹ hắn vượt qua thần tốc độ a!"

Cũng không phải sao, chính mình luôn luôn cẩn thận chặt chẽ lại đụng phải Chung Soái liền nhảy vào việc ngốc đây?

"Vi Vi, cậu nói mình không phải là quá mạo hiểm chứ, làm sao lại đồng ý kết hôn đây?"

Vi Vi nhìn chằm chằm Chung Soái trên tờ hôn thú hăng hái như hoa si, "Vậy thì ly hôn, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, cậu ly hôn, mình liền theo đuổi theo hắn!"

"Quân hôn được bào đảm, hắn không có khả năng đồng ý a!" Cô có loại cảm giác lên phải thuyền giặc sượng mặt.

"Ai nha, cậu đừng suy nghĩ nhiều, mình cảm thấy được rất tốt. Cậu xem gương mặt hắn này, vừa ngầu vừa đẹp, đoán chừng vóc người cũng hạng nhất chứ?"

Tiếu Tử Hàm khinh bỉ nhìn Vi Vi chảy nước miếng, không nhịn được nhớ lại khuôn mặt cùng vóc người Chung Soái, đừng nói, thật đúng là có giá trị!

"Lại nói, như vậy tránh cho mẹ cậu ép cậu đi xem mắt nữa. Đúng rồi, bà ấy còn không biết chứ?" Làm bạn thân, cô cũng là hai ngày nay mới biết tin tức Tử Hàm kết hôn.

"Mình còn chưa thông báo qua cho họ!"

"Mình đoán câu nói đầu tiên của mẹ cậu khẳng định hỏi, ‘ có tiền hay không ’?"

Tiếu Tử Hàm thở dài, "Ta chỉ có thể nói cho bà biết, không biết."

Cô là thật không biết, bọn họ chỉ gặp qua ba lượt, trừ biết hắn đang một căn cứ hải quân phục vụ, cấp Thượng tá, còn lại không biết gì cả. Lần kết hôn này thật là rối tinh rối mù a!

"Cậu sẽ không sợ nhà hắn chỉ có bốn vách tường chứ?" Vi Vi nhướng mày hỏi.

Cô cười nhạt, "Nhà mình cũng không phải là gia đình giàu có gì, vừa đúng môn đăng hộ đối."

Thật ra thì cô đã sớm nghĩ tới, hiện tại chế độ quan quân cũng còn tệ, Chung Soái có thể vẫn ở lại bộ đội thì tốt, nhưng cho dù muốn chuyển nghề, theo chính sách bây giờ, cấp cán bộ chuyển nghề là bao phân phối, dầu gì có thể đến chi nhánh ngân hàng bọn họ lẫn vào trong đội người bảo an, hơn nữa cô thu vào, coi như về sau muốn nuôi đứa bé cũng sẽ không quá khó khăn.

"Cũng đúng, ngược lại Vạn Đường kia có tiền, còn không phải là tìm tiểu tam, nghèo chút cũng tốt, nghèo chút mới có thể quý trọng cậu, mà các cậu chuẩn bị hôn lễ sao rồi?"

Tiếu Tử Hàm lắc đầu một cái, "Anh ta chưa nói. Mà mình cũng không muốn làm, mới vừa thu bao lì xì của người ta giờ lại thu tiếp, như vậy thì không tốt lắm?" Mặc dù bao tiền lì xì đều bị mẹ cô lấy đi!

"Ừ, cũng đúng." Vi Vi tán thành gật đầu, giơ lên ly trà, "Mặc kệ như thế nào, vẫn là chúc cậu tân hôn vui vẻ, hi vọng các cậu hạnh phúc."

Cô gật đầu một cái, "Mình sẽ cố gắng!"

Cha mẹ nghe được chuyện cô tái hôn tất nhiên dừng khóc rống, ván đã đóng thuyền cộng thêm cô hù dọa bọn họ phá hư quân hôn là phạm pháp, mới miễn cưỡng thở bình thường lại. Chỉ là không có cách mấy ngày, mẹ cô lại tìm tới cửa, nói là hỏi thăm được hiện tại chế độ của quan quân rất cao, thế nào đều muốn thêm chút sinh hoạt phí. Cô không hỏi qua lương Chung Soái, lại không muốn cha mẹ tiếp dây dưa, càng không muốn phiền toái đến Chung Soái, cuối cùng chỉ đành phải tự móc tiền túi lại thêm 1000, mỗi tháng 3500.

Cô không muốn nhập ngũ, cũng không muốn đến thành phố X, Chung Soái quả thật theo hắn nói, chỉ là hỏi có muốn hay không ở thành phố C mua căn phòng nhỏ, cô suy nghĩ thật lâu, cảm thấy cứ chờ hắn quyết định chuyển nghề đi rồi suy nghĩ thêm, hơn nữa cũng không rõ ràng hắn có bao nhiêu của cải, ngộ nhỡ chân tướng như lời Vi Vi nói nhà hắn chỉ có bốn vách tường, đó không phải là lấy hết của cải của hắn sao? Dù thế nào đi nữa hắn lâu dài ở trong doanh trai, mình ở ổ nhỏ rất tốt.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Tiếu Tử Hàm phát hiện thật đúng là như Chung Soái nói, sinh hoạt trước sau hôn nhân xác thực không thay đổi lớn, tất cả đều giống lúc độc thân, duy nhất bất đồng chính là mỗi đêm đều nói chuyện điện thoại với hắn. Thật ra thì bọn họ cũng không tán gẫu gì nhiều, chỉ hỏi qua ăn cái gì, đã làm gì, nói chút chuyện buồn cười, tán gẫu về sách hoặc điện ảnh, không nói nhiều, có lúc còn có thể trầm mặc nghe tiếng hít thở đối phương, nhưng cô cũng không có cảm thấy nhàm chán, thậm chí còn có chút thích ý hưởng thụ thời gian mỗi đêm trò chuyện.

Khẽ nói bọn họ càng giống như yêu trong tình lữ. Tình lữ? Cũng đúng, vợ chồng cũng được tính là tình lữ.

Tối thứ năm, Tiếu Tử Hàm nằm ở trên giường đọc sách, tiếng chuông thuộc về Chung Soái vang lên, cô cười nhận, "Đã xong việc?" Công việc của hắn nhiều hơn so với cô tưởng tượng, thường thường tám, chín giờ mới về đến túc xá.

"Cuối tuần sau làm nhiệm vụ, còn có nhiều việc cần chuẩn bị." Thanh âm của hắn cất giấu mệt mỏi, nghe ra được mệt chết đi.

"Vậy anh mau làm xong việc, về sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai nói tiếp." Giữa bọn họ tựa hồ đạt thành ăn ý, cô cũng không hỏi tới công việc của hắn, hắn cũng sẽ không nói chuyện cô không muốn nói.

"Tử Hàm. . . . . ." Chung Soái gọi lại cô.

"Thế nào?" Hắn luôn luôn trực tiếp, khó được ấp a ấp úng.

Bên đầu điện thoại kia Chung Soái giống như là dùng hết tất cả lực khí mới thở ra một câu, "Anh nhớ em lắm!" (cưới nhau rồi nên mình thay đổi xưng hô nha mọi người)

Bốn chữ này tựa như một thanh bàn chải, quét qua lòng của Tiếu Tử Hàm, làm toàn thân vừa nhột lại vừa thoải mái.

Cô đỏ mặt cúi đầu "Ừ" một tiếng, cũng gần tuổi băm người rồi, thế nào lại như cô gái nhỏ vì câu này mà mặt hồng tim đập.

Bên kia Chung Soái tựa hồ cảm thấy cô quẫn bách, cố ý hỏi, "Ừ là có ý gì?"

"Liền ý kia!"

Hắn nhất quyết không tha, "Liền ý kia là sao?"

Tiếu Tử Hàm hít sâu một cái, "Chính là em cũng nhớ anh á!" Lời còn chưa dứt, lỗ tai đã hồng như nhỏ ra máu.

"Có thật không?" Giọng của Chung Soái đột nhiên nhẹ nhàng .

Cô không đáp mà hỏi ngược lại, "Anh cứ nói đi?"

"Vậy Chủ nhật em đến thăm anh đi, cuối tuần sau anh làm nhiệm vụ, có thể phải hơn một tháng sau mới trở về."

Cô cơ hồ không có suy tư, sảng khoái trả lời, "Vâng."

"Vậy em mua vé xong, báo thời gian, anh tới đón em."

"Dạ."

Cúp điện thoại, Chung Soái gửi một cái tin nhắn, "Buổi tối rất vui vẻ!" Cô nhìn chằm chằm màn hình nhếch miệng lên, mắt nhìn vào sách nhưng một chữ cũng không đọc vào được.

Suy nghĩ một chút bọn họ kết hôn cũng đã hai tháng, cũng là hữu danh vô thật, lần này đi nếu như Chung Soái nói ra, cô tất nhiên không thể cự tuyệt , nhưng là bọn hắn không có quen thuộc đến có thể làm chuyện kia... Rối rắm nửa ngày mới nhớ tới nên dọn dẹp ít đồ. Lúc soạn quần áo lại thấy một bộ áo lót Vi Vi tặng năm trước, màu tím cổ sâu chữ V, lụa mỏng Lace (viền tơ) không nói ra được có bao nhiêu hấp dẫn, có nên mang đi hay không? Do dự liên tục cô vẫn là để xuống, chọn một bộ kiểu dáng bình thường.

Hôm sau cô mua vé từ thành phố C đến thành phố X. Chủ nhiệm nghe nói cô muốn đi thăm người thân còn quan tâm hỏi có muốn cho thêm mấy ngày nghỉ hay không, cô lắc đầu một cái cám ơn ý tốt người khác.

Sau khi lên xe cô gởi tin cho Chung Soái, báo số tàu cùng thời gian tàu Walter đến, sau đó tựa vào chỗ ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Vừa nghĩ tới buổi sáng trước khi ra cửa lại thay bộ áo lót hấp dẫn kia đã cảm thấy buồn cười, có lẽ cô vẫn có chỗ mong đợi thôi. Mặc dù cô có chút sợ yêu, nhưng bởi vì là Chung Soái, tựa hồ dũng khí nhiều chút đi.

Đoàn xe đúng giờ đến nơi, vừa xuống xe Tiếu Tử Hàm liền nhìn thấy Chung Soái. Một thân quân trang màu đen, trên áo là ba gạch một sao màu vàng rất là sáng mắt. Anh tuấn uy vũ, nghiêm nghị, to lớn, cao ngạo, trong đầu cô nhảy ra có chừng ấy từ hình dung .

Thấy cô, Chung Soái lập tức chào đón, nhận lấy túi xách của cô, thuận thuận vén mấy sợi tóc loạn của cô, "Mệt không?"

Tiếu Tử Hàm còn không quen thái độ thân mật như vậy, cúi đầu mặt ửng đỏ, "Không mệt."

Chung Soái đem hình ảnh cô ngượng ngùng thu ở đáy mắt, khóe miệng giương nhẹ, không nặng không nhẹ dắt tay của cô, "Đi thôi, xe ở bên ngoài."

Ngón tay truyền tới lạnh lẽo để làm hắn cau mày, cô gái nhỏ này thế nào lại lạnh như vậy? Đau lòng mà đem bao tay cô trong lòng bàn tay mình, tay cô nho nhỏ, mềm mại, hoạt hoạt, hắn nhớ khi còn bé ông ngoại buộc hắn viết qua câu thơ: "Tay như búp măng, da trắng nõn nà" .

Tiếu Tử Hàm mặc cho hắn dẫn đi về phía bãi đậu xe, lên một chiếcxe việt dã treo bảng đỏ, tài xế nhìn rất quen mắt, nhìn thấy cô lớn tiếng chào hỏi: "Chị dâu khỏe!"

Ngồi lên xe lúc cô mới nhớ tới, người này chính là "Đầu húi cua!" ngồi cạnh Chung Soái lần trước ở tiệc cưới. Cô len lén liếc hạ phù hiệu trên tay áo hắn, so Chung Soái thiếu một gạch.

Xe lái đến chỗ ở, Chung Soái xuống xe làm thủ tục, dẫn cô trở về ký túc xá. Ký túc xá so với cô tưởng tượng tốt hơn, hai phòng ngủ một phòng khách nhỏ, thiết bị đầy đủ mọi thứ, so với ồ nhỏ của cô còn giống nhà hơn.

Thấy cô mở cửa nhìn đông nhìn tây, Chung Soái nén cười rót cho cô ly nước, " Chẳng lẽ em cho là anh giấu phụ nữ sao?"

Cô nhận lấy nước, trừng mắt nhìn hắn, "Phụ nữ cũng còn may, em sợ là giấu nam nhân."

Chung Soái sửng sốt một chút, chờ phản ứng kịp đã lật người cô, cắn răng nghiến lợi nói, "Dám hoài nghi giới tính của anh?"

Cô vuốt cái trán, quệt mồm oán trách, "Hừ, cười giỡn một chút không được sao!"

"Đói bụng không? Anh dẫn em đi ra ngoài ăn cơm."

Cô gật đầu một cái, từ trong túi lấy ra túi vệ sinh du lịch, vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra Chung Soái đã đổi lại y phục bình thường, áo khoác ngoài Cashmere, hợp với áo len màu nâu nhạt cổ tròn, quần thường màu nhạt, thật là vóc người trời sanh, mặc cái gì đều dễ nhìn.

"Ăn cái gì?" Cô hắng giọng, khi dễ mình hướng về phía ông xã mình làm hành động hoa si.

"Em thích ăn cái gì? Vốn là mấy anh em nói muốn đón gió tẩy trần cho em, anh sợ em quá mệt mỏi nên đã từ chối." Chung Soái đóng cửa lại, dắt tay của cô.

Lần này cô không có tránh, tựa như đã bắt đầu thói quen cùng hắn thân mật.

"Em đều không sao, anh thích ăn cái gì?" Cô thật ra thì rất muốn hiểu rõ sở thích hắn.

"Anh? Thích ăn sủi cảo, chỉ là nơi này cách xa nội thành quá, phụ cận không có quán sủi cảo ngon, phòng ăn thỉnh thoảng cũng làm, cũng không ngon lắm!" Hắn mím miệng, tính trẻ con oán trách.

Tiếu Tử Hàm linh cơ nhất động, "Chỗ các anh có chợ không?"

"Có a, người thân khu bên kia có. Thế nào?"

"Buổi tối đó ở nhà ăn đi, chúng ta làm hoành thánh."

Chung Soái nhẹo đầu, không tin hỏi, "Em sẽ làm hoành thánh?"

Tiếu Tử Hàm ngẩng đầu, hồi đáp chắc chắn, "Dĩ nhiên!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.