Cố Hằng Chỉ bắt đầu mất ngủ.
Liên tục một tuần, anh ngủ không ngon, cho dù cố gắng đến mấy, vẫntỉnh giấc nửa chừng, sau đó mở mắt thao láo, đến khi mặt trời mọc.
Anh sợ bóng đêm, hơn nữa khi mất đi khả năng nghe, mỗi lần nhắm mắtlại, cảm giác tĩnh mịch vô tri vô giác liền như sóng dữ mà ập vào anh,dường như muốn anh nghi ngờ có phải anh đã chết rồi không, anh chỉ cóthể trợn tròn mở to mắt, xác định mình là ai, đang ở đâu, bị làm sao.
Di chứng sau cuộc phẫu thuật cộng với việc suy nghĩ nhiều làm nãokhông được nghỉ ngơi đầy đủ, sau khi mổ anh còn bất chợt bị những cơnđau đầu đáng sợ, chỉ khi ôm Từ Minh Bồng ngủ vào lòng, cảm nhận độ ấm và hơi thở mới xác định cô đang mạnh khỏe anh mới thấy yên lòng.
Tên trộm được xác định là leo từ ban côngnhà hàng xóm qua, may là bọn họ không đặt đồ đạc quan trọng gì trongphòng khách, cho nên không thiệt hại gì nhiều, chỉ độc mỗi bệnh mất ngủcủa anh là không tốt lên được, chỉ có thể nằm chợp mắt chút chút lúctrời còn đang sáng tỏ.
Hôm nay, Cố Hằng Chỉ nằm ngủ vật vờ ở sofa, gắng gượng ngủ qua loa đến ba giờ thì tỉnh dậy.
Buổi chiều ba giờ, Từ Minh Bồng còn đang đi làm, anh chống thân hình mỏi mệt xoay người ngồi dậy.
Trời vẫn đang thu. Sau giữa trưa, mặt trời đã dịu bớt, Cố Hằng Chỉ mở to mắt, nhìn thời gian trôi qua. Xung quanh anh vẫn là một mảnh tĩnhmịch, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-khong-don-gian/1918028/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.