Ánh nắng ấm áp chiếu vào mí mắt, Cố Noãn cảm thấy ấm áp mở hai mắt ra, lấy tay che đi ánh sáng chói mắt để thích ứng rồi từ từ ngồi dậy.
Cô đang ở trong bệnh viện.
Tầm nhìn của cô trống rỗng, đặt tay lên bụng và từ từ thở ra, bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua.
Cửa phòng bệnh mở ra.
Y ta bước vào, thấy Cố Noãn đã tỉnh, liền cười nói: "Cô tỉnh rồi, cô không biết đâu chồng của cô đã rất lo lắng, có hiểu lầm gì thì nên nói rõ ra, được rồi, để tôi làm kiểm tra cho cô."
Chồng của cô? Lo lắng?
Khóe môi Cố Noãn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, Tiêu Mặc Thần làm sao có thể lo lắng? Cô đưa tay sờ lên má mình, cảm giác đau đớn vẫn còn ở đó, cô nhẹ nhàng liếm khóe môi, một tia đau đớn lan tràn.
Chắc hắn khóe môi đã bị rách.
Trong lòng cô lại tĩnh lặng, sau khi y tá kiểm tra xong, cười nhẹ: "Không sao, may mắn đêm qua chồng cô đưa cô tới kịp, có dấu hiệu động thai nhưng không quá nguy hiểm, chú ý tịnh dưỡng một thời gian cho khỏe.
Cô y tá định rời đi, nhưng khi thấy vết bầm ở cổ và vết rách ở môi của Cố Noãn, y tá thở dài và nhớ đến người đàn ông đã đã cô gái này đến đây.
Cô gái được hắn ta vừa bế vừa chạy vào bệnh viện, trên má có vết sửng đỏ in hằn dấu vết năm ngón tay, trên cổ có dấu bầm tím và phần dưới bị chảy máu... hóa ra lại là một tên cặn bả.
Ngược đãi chính người vợ đang mang thai.
Nhưng người đàn ông đó một thân dính đầy máu đã canh giữ suốt đêm trong phòng bênh, bộ dạng cực kỳ lo lắng, ngay cả quần áo dính máu cũng không thay ra.
Y tá để lại lọ thuốc và nói: "Tiểu thư, đây là thuốc chóng sưng viêm, cô bôi ở vết thương trên khóe môi, mấy ngày sẽ lành."
Cố Noãn gật đầu: "Cảm ơn."
Buổi trưa, Cảnh Dương đến, mang theo một hộp giữ nhiệt tới.
"Phu nhân."
Cố Noãn có chút đói, môi bị thương, cô uống từng ngụm cháo nhỏ. Từ Cảnh Dương cô biết được Hứa Tử An đã tự sát bằng cách cắt cổ tay.
Bây giờ vẫn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Mà Hứa Tử An cắt cổ tay lại chính là do cô.
Chẳng trách, Hứa Tử An dùng hai số điện thoại gọi cho cô.
Hóa ra là một cái bẫy được đào sẵn để cô nhảy vào.
Cô thật sự đánh giá thấp tâm cơ của Hứa Tử An.
Cảnh Dương nhìn dấu bàn tay trên mặt cô, có chút lo lắng: "Phu nhân, bây giờ cô có sao không?"
Cố Noãn lắc đầu: "Tôi không sao, anh đi làm việc của mình đi, anh mang đồ ăn đến cho tôi, chẳng lẽ không nghi ngờ tôi bức tử Hứa Tử An sao? Nếu Tiêu Mặc Thần không cho anh tới đây, anh cũng đừng nên tới, miền cho tự chuốc lấy rắc rối."
Cô chỉ sợ liên luy tới Cảnh Dương.
Cảnh Dương lấy trong túi ra một tuýp thuốc mỡ nói: "Phu nhân, tôi chỉ là muốn đưa đồ ăn đến cho cô, tôi nghĩ cô sẽ đói bụng. Tôi sẽ tìm một y tá chăm sóc cô, tôi vừa mới hỏi bác sĩ, bác sĩ nói cơ thể cô suy yếu, phải tịnh dưỡng thật tốt một thời gian."
Hắn nhìn thuốc mỡ trong tay rồi đặt lên bàn: "Phu nhân, tôi đi trước."
"Cảm ơn."
Cố Noãn từ chối y tá mà Cảnh Dương thuê đến. Năm ở bệnh viện nửa tháng, cô cũng không gặp lại Tiêu Mặc Thần, sau đó cô bình tình làm xuất viện ra về.
Đứng trước biệt thự, thật khó nói.
Không phải là nhà cô, nhưng cô không còn nơi nào để đi.
Cô lấy ra tất cả những thứ cô có, thẻ phụ của Tiêu Mặc Thần đưa, ngoài 500 triệu cô đưa cho Cố Khang, cũng không có đụng vào. Cô đem thẻ của Tiêu Mặc Thần đặt lên bàn, trong lòng cô đã quyết định, cô phải rời đi.
Trước khi đi, cô muốn nói chuyện với ba.
Nhưng gọi cho Cố Khang mấy cuộc, cuối cùng Cố Khang cũng nhận.
Nhưng còn chưa kịp hen gặp, ông đã nói sắp có cuộc họp, có gì hãy về nhà vào buổi chiều.
Cô cảm thấy không cần thiết phải nói gì thêm nữa.
.....•
Trong phòng bệnh.
Hứa Tử An một mực lâm vào hôn mê, bác sĩ thường xuyên phải kiểm tra.
Sau khi bác sĩ đi ra, Tiêu Mặc Thần hỏi: "Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ đã nhận được một khoản tiền lớn từ người phụ nữ trên giường bệnh. Vết thương ở cổ tay không sâu, chỉ là mất hơi nhiều máu, cũng là đưa tới kịp thời, nó không đủ để đe dọa đến tín mạng, mà cô ta cũng tỉnh lại từ lâu rồi.
Nhưng cô ta đã yêu cầu ông ta phải nói bệnh tình cô ta nghiêm trọng, nghĩ tới tiền đã nhân, bác sĩ liền nói: "Tiêu tổng, Hứa tiểu thư còn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, hơn nữa ý chí muốn sống rất yếu, tiếp tục thế này... rất nguy hiểm..."
Sau khi bác sĩ rời đi, Tiêu Mặc Thần đốt lên một điếu thuốc, sương mù bao phủ gương mặt hắn, nicotine dần dần làm tê liệt suy nghĩ của hắn. Thoáng qua trong đầu là dáng vẻ 'Cố Minh Châu' thanh thuần, hắn đã từng suy nghĩ rằng để cho cô an an ổn ổn sinh đứa trẻ kia ra, cho cô một khoản tiền rồi để cô rời đi. Vậy mà người phụ nữ này không biết xấu tốt, nhưng trong lòng Tiêu Mặc Thần lại vô cùng do dự.
Một tuần trôi qua.
Cố Noãn nghỉ ngơi trong biệt thự, cô suy nghĩ rất nhiều về cách giải quyết mối quan hệ giữa cô và Tiêu Mặc Thần.
Cuối cùng, cô lấy điện thoại ra tìm số điện thoại của Mạnh Yến, gọi đi một cuộc, rất lâu, bên kia mới có người nhận, Cố Noãn có chút vội vàng: "Tiểu Yến, cậu có thể cho tớ vay 500 triệu không?"
"Xin chào, là Noãn Noãn phải không?" - Một giọng đàn ông trung niên vang lên bên kia điện thoại.
Cố Noãn kinh ngạc, nhìn lại số vừa gọi, không hiểu sao tìm tên Mạnh Yến là bấm vào số của mẹ cô, và người bên kia... là chồng mới của mẹ, chú Phương.
Cố Noãn không biết phải làm sao?
Cô muốn mượn 500 triệu của Mạnh Yến để trả lại cho Tiêu Mặc Thần, sau này cô sẽ từ từ đi làm trả lại cho Mạnh Yến, tại vì cô không muốn còn chút liên hệ nào tới Tiêu Mặc Thần.
"Noãn Noãn, mẹ con đi ra ngoài, chú sợ con có việc gấp nên nhận cuộc gọi?" - Phương Tuấn lên tiếng.
Cố Noãn muốn chào hỏi rồi cúp máy, nhưng sợ chú Phương nói lại với mẹ, cô không muốn mẹ cô lo lắng cho cô.
"Chú Phương, có thể đừng nói cho mẹ con không?"
Phương Tuấn lo lắng: "Được, nhưng có thể nói với chú không? Chú muốn giúp con, con là con gái của Hạ Đồng, cũng là con gái của chú."
Cố Noãn hai mắt đỏ hoe: "Con...con không có chuyện gì, chỉ là... cần tiền có chút việc..."
Phương Tuấn giọng ôn nhu: "Noãn Noãn, ngày mai chú chuyển tiền cho con, yên tâm...chú sẽ không nói với Hạ Đồng."
"Chú.. không cần phải như vậy, con không thể nhận tiền của chú." - Cố Noãn vội từ chối.
"Noãn Noãn, coi như là chú và mẹ cho con tiền tiêu vặt. Mẹ con rất nhớ con nhưng mẹ con không tiện quay về A thành, khi nào có thời gian, hãy về nhà một chuyến, mẹ con rất nhớ con."
Cố Noãn lau lau nước mắt: "Vâng, con cảm ơn. Con sẽ đi thăm mẹ."
Cô chưa từng gặp Phương Tuấn, nhưng mỗi lần mẹ cô gọi về, đều nói ông ấy đối với mẹ rất tốt, cô cũng mừng cho mẹ mình.
Không ngờ lần này lại nhận tiền từ chồng của mẹ, trong lòng Cố Noãn cảm giác thật khó tả.
......
"Phu nhân, Nhị gia muốn gặp cô."
Cố Noãn đang mang sách đi trả cho thư viện, liền nhận được cuộc điện thoại của Cảnh Dương.
Tốc độ chậm lại, đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía trước: "Tôi sẽ về ngay."
Đứng trước cửa biệt thự, cô thở ra một hơi, mở cửa bước vào, nhìn người đàn ông ngồi ở phòng khách, chậm rãi bước tới: "Tiêu tiên sinh."
Có lẽ cô đã vạch xong kế hoạch, nên trong lòng cô không còn chút gợn sóng.
Đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Mặc Thần rơi vào gương mặt của cô, nhàn nhạt đảo qua, Cảnh Dương vội lấy ra một phần văn kiện, đặt ở trên bàn.
"Phu nhân, cô xem một chút, nếu không có vấn đề gì thì ký tên."
Cố Noãn nhìn vào thỏa thuận ly hôn đặt trên bàn, cô cong môi cười, nụ cười ngày càng sâu, đưa tay cầm lấy tài liệu, giống như đang xem xét rất cẩn thận, cô sớm đã nghĩ sẽ đến ngày này.
Cô đã chuẩn bị mọi thứ xong rồi.
Nhưng khi cầm lấy thỏa thuận ly hôn này, trong lòng cô vẫn cảm thấy đau đớn.
Cố Noãn cẩn thận không lộ ra chút gì, nhìn Tiêu Mặc Thần hỏi: "Tôi không hiểu những thứ trong này, tôi chỉ muốn biết ly hôn với ngài Tiêu, tôi sẽ nhận được bao nhiêu tiền?"
Khóe môi Tiêu Mặc Thần nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, đáy mắt đen như mực, mang theo trào phúng: "50 tỷ."
Cố Noãn bật cười.
"Chỉ có 50 tỷ sao?"
Tiêu Mặc Thần hơi nhíu mày lại: "Chê ít, cô muốn bao nhiêu?"
Hắn nhìn nụ cười trên môi cô, ưu nhã mỹ lệ, thanh nhã không chút tỳ vết nhưng đẹp đến vô cùng chói mắt.
Mắt hắn nheo lại.
Cố Noãn mỉm cười lắc đầu, thản nhiên ký vào thỏa thuận ly hôn, nhún vai: "Không dám, ngày mai tôi sẽ dọn ra ngoài" - Dừng một chút, cô nhìn về phía Tiêu Mặc Thần: "Về việc của Hứa tiểu thư, tôi đã nói..."
Cố Noãn cũng không nói thêm gì nữa, cô nhìn xuống chữ ký mạnh mẽ của hắn ta trên thỏa thuận ly hôn, sau khi ký xong cô năm chặt lòng bàn tay.
Cố Noãn cười rất vui vẻ: "Vậy thì chúc Tiêu tiên sinh và Hứa tiểu thư ân ái vô song."
Tiêu Mặc Thần đứng lên, giọng nói lạnh lùng: "Tôi hy vọng cô cầm tiền liền cút khỏi mắt tôi, đừng để tôi biết cô chạy đến tìm ông nội cáo trạng, cũng đừng hòng dùng cổ phần Hưng Thịnh uy hiếp tôi, đừng để tôi biết cô sau lưng tôi giở trò."
Cố Noãn gật đầu, nụ cười trên môi càng tươi tắn và xinh đẹp hơn: "Đa tạ Tiêu tổng nhắc nhở, Tiêu tổng yên tâm, cầm tiền tôi sẽ tuân thủ giao hẹn chúng ta, sẽ không đến Tiêu gia. Nhưng mà 'mẹ' của tôi có đến Tiêu gia, cái này tôi không cản được, Tiêu tổng cứ tùy tiện xử lý."
Cái gì Cố gia, cái gì Cố thị, không còn quan hệ gì với cô nữa, quá mệt mỏi rồi.
Tiêu Mặc Thần không để ý đến lời nói của cô: "Hy vọng cô giữ lời, tôi sẽ nói với ông nội cô đi du học, tạm thời sẽ không tới."
Nói xong hắn quay lưng rời đi không chút lưu tình, hắn nghĩ tới gương mặt không chút lưu luyến nào mà nhanh nhẹn ký tên vào thỏa thuận ly hôn, trong lòng cảm giác bực bội không thể giải thích được, chẳng lẽ cô thật sự vì tiền sao.
Loại nữ nhân ham hư vinh, nhìn gương mặt cô bình tĩnh khi ký tên, khi nhìn hắn. Tiêu Mặc Thần suýt chút không khống chế được mà muốn xé nát bản thỏa thuận ly hôn trong tay.
Sáng ngày hôm sau, Cố Noãn thu dọn đồ đạc của chính mình. Tất cả nữ trang, quần áo, túi xách xa xỉ mà hắn chuẩn bị, cô không mang theo cái gì.
Đến nỗi, váy bầu lần đó hai người cùng đi mua..cô cũng để yên trong túi giấy, để vào một góc tủ.
Chỉ mang theo chiếc đầm mà cô đã chọn đầu tiên.
Còn chiếc nhẫn... cô do dự một chút, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà tháo xuống đặt nó vào túi xách... cô biết nó không thuộc về cô, nhưng cô vẫn không nhịn được...
Coi như là một ký niệm.
Cố Noãn, cứ tùy hứng lần này đi.
Đem hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đặt ở trên bàn trong phòng ngủ, thẻ phụ của anh, thẻ của ông nội Tiêu cho, chìa khóa biệt thự và tờ séc 50 tỷ, cô đóng cửa phòng ngủ không chút luyến tiếc.
Đi đến thư phòng, cô mở ngăn kéo ra.
Nhìn chiếc vòng tay nằm trong ngăn kéo, ban đầu cô định lấy chiếc vòng bạc của mình đi, nhưng sau khi nghĩ lại, nếu cô đã làm rơi vào tay hắn từ lâu nên thì cho hắn đi.
Tiêu Mặc Thần, năm đó cứu anh tôi không hối hận, có lẽ giữa chúng ta không có duyên phận.
Cố Noãn có rất ít đồ vật, một ít quần áo, vài cuốn sách và đồ dùng cá nhân. Xách vali đi xuống, nhìn xem một vòng căn nhà mà cô đã ở tạm một thời gian.
......
10h tối.
Trong khách sạn.
Bóng đêm thâm trầm.
Người đàn ông cầm ly rượu vang đỏ, đứng bên cửa sổ nhìn xuống đường phố tấp nập và đầy ánh đèn neon lấp lóe.
Uống hết một ly rượu đỏ trong ly, trên gương mặt tuấn tú hiện lên cảm xúc nhàn nhạt. Hôm nay không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong đầu hắn vẫn tua đi tua lại cảnh cô ký vào thỏa thuận ly hôn mà không chút lưu luyến.
Chợt nhớ đến câu nói: "Ngày mai tôi sẽ dọn ra ngoài."
Tiêu Mặc Thần sắc mặt tối sầm, hắn đặt ly rượu trong tay lên bàn, lấy bộ vest từ trên móc áo và đi ra khỏi phòng.
Một chiếc Maybach màu đen phóng nhanh trên đường, đoạn đường 40 phút chỉ mất 15 phút để đến trước biệt
thự.
Nhìn thấy ánh đèn bên trong biệt thự, Tiêu Mặc Thần có chút nhẹ nhõm.
Đèn vẫn sáng, cô ấy hẳn là vẫn còn ở đây.
Tiêu Mặc Thần ngồi trong xe, châm một điếu thuốc, đưa ngón tay ra ngoài cửa sổ, mệt mỏi tựa lưng vào ghế, thổi ra một vòng khói, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Có lẽ chỉ một mình Tiêu Mặc Thần biết... hắn đang nghĩ về 'Cố Minh Châu'
Chính Tiêu Mặc Thần cảm thấy buồm cười.
Điện thoại Tiêu Mặc Thần run lên, hắn nhìn xem một chút, ánh mắt đột nhiên ngưng lại, cả hôm nay hắn không để ý đến tin nhắn điện thoại, bây giờ mới bắt đầu xem, sự chấn động đến từ tin nhắn từ ngân hàng.
Hắn nhìn số tiền được cộng vào thẻ, lúc chiều hôm nay, nạp vào 500.500.000.
Tiêu Mặc Thần mở cửa đi xuống xe, lấy chìa khóa mở cửa đi vào biệt thự.
Ánh đèn trong phòng khách sáng rực, hắn sải bước lên cầu thang, mở cửa phòng ngủ, trong phòng tựa như còn mang theo hơi thở của cô, thoang thoảng mùi hương đặc trưng của của cô.
Tiêu Mặc Thần nhìn phòng ngủ sạch sẽ gọn gàng, cô không ở trong phòng ngủ.
Ánh mắt của hắn đột nhiên rơi lên chiếc bàn.
Hai thẻ ngân hàng, chìa khóa, một tờ séc... và một thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần.
Tiêu Mặc Thần siết chặt bản thỏa thuận, những đốt ngón tay trắng bệch, ngón tay dần run lên khi nhìn thấy chữ ký của cô. Tiêu Mặc Thần nhận ra rằng hắn thật sự không hiểu cô.
Tiêu Mặc Thần không bao giờ nghĩ rằng cô sẽ để lại cổ phần cho hắn. Lồng ngực hắn thắt lại, từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá, từng điếu từng điếu không ngừng đốt lên.
Người phụ nữ này rõ ràng rất yêu tiền nhưng cuối cùng khi rời đi, cô ấy cái gì cũng không cần.
Cô ấy không lấy bất cứ thứ gì từ biệt thự này.
Trong tủ quần áo tràn đầy và không thiếu một món đồ trang sức nào anh tặng cô.
Ngay cả những bộ váy bầu mà cô và anh cùng đi mua cũng để lại.
Cô ấy chỉ lấy đi những thứ cô ấy mang theo lúc cô mang tới.
Trong chớp nhoáng, giống như cô chưa từng ở đây.
Ngoại trừ thoảng thoảng mùi hương của cô vẫn còn đọng lại trong phòng ngủ, dường như không còn gì nữa.
Rạng sáng hôm sau, Tiêu Mặc Thần mới đi ra khỏi biệt thự.
Tiêu Mặc Thần cả đêm đã nhìn vào số tiền cộng vào trong điện thoại...
Người phụ nữ này, chỉ 500 ngàn mua một chiếc váy khi làm vợ hắn cũng muốn trả lại, rõ ràng là không còn muốn liên quan đến hắn.
Tiêu Mặc Thần lại tìm hộp thuốc lá mới phát hiện bên trong trống rỗng.
Hắn nghĩ tới hôm qua người phụ nữ đó nhìn anh với đôi mắt trong veo: "Chỉ có 50 tỷ sao?"
Hắn cho rằng cô chê tiền ít, anh vốn muốn 50 tỷ này sẽ cho cô cuộc sống an ổn, cho dù không xa hoa như cuộc sống ở Tiêu gia, nhưng cô cũng có thể hài lòng.
Nhưng mà, Tiêu Mặc Thần không ngờ... cái gì từ hắn, cô cũng không cần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]