Cô vốn là không nên có mong đợi.
Là hắn cho cô mong chờ...
Cũng cho cô tuyệt vọng.
Cố Noãn rưng rưng nước mắt, xem hết bộ phim cũng không rời đi, cô nhờ nhân viên mua cho cô thêm suất sau.
Xem hết một bộ khác, đã là 6h chiều.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa rất nhẹ, Cố Noãn vẫn bước ra khỏi rạp chiếu phim, màn đêm buông xuống, cô nhìn đường phố, nhìn ánh đèn đường rực sáng, từng bước đi trong màn mưa mỏng.
Tiêu Mặc Thần không đến cũng không gọi điện thoại cho cô, điện thoại cho anh cũng không nghe.
Mưa bụi đánh vào người, trên quần áo cô chảy xuống giọt nước mưa, lạnh giá bao phủ lấy cô, cô đưa tay ôm lấy mình, từ từ bước về phía trước.
Đột nhiên trong bụng nhúc nhích một chút, Cố Noãn khẽ giật mình, cúi đầu đưa tay sờ bụng mình: "Bảo bối, con cũng không vui sao? Là do mẹ làm các con lạnh sao? Hay là các con đau lòng cho mẹ?"
Cố Noãn vội vàng chạy vào một cửa hàng tránh mưa, mua một ly nước ấm, cô gái bán hàng nhìn thấy một phụ nữ mang thai bị ướt liền mang một cái khăn ra: "Chị lau một chút đi, đừng để bị nhiễm lạnh."
Một người xa lạ, còn cho cô ấm áp.
Mà người đàn ông cô yêu, cho cô chính là tuyệt vọng.
Cảm ơn cô bé bán hàng, lau mái tóc ướt sũng, hốc mắt cay xè.
Mưa tạnh, cô liền rời khỏi cửa hàng.
Điện thoại Cố Noãn vang lên. Nhìn thấy người gọi đến là Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-cung-tong-tai-tan-nhan/3620562/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.