Phòng bệnh của Cố Khang.
Cố Noãn nhìn xem người nằm trên giường bệnh, khuôn mặt già nua đi mấy tuổi, cánh môi cô run run: “Ba, con về rồi, ba thấy sao rồi?”
Cố Khang cũng có chút kích động: “Noãn Noãn, con về là tốt rồi, đừng giận gì Trần nữa, lần sau có muốn ra ngoài chơi thì nói trước với ba, hơn một tháng qua con đi đâu vậy?”
Xem ra, ba cô cũng không biết chuyện Cố Minh Châu làm với cô.
Nhưng cô cũng nghẹn ngào mà không có cách nào nói một tháng qua cô gặp phải chuyện gì, chỉ sợ ba cô chịu không nổi kích thích.
“Ba, là con không tốt, làm ba lo lắng.”
Hai cha con trò chuyện đến trưa, Thẩm Quân Châu mang cơm đến. Cố Noãn mở hộp cháo ra, cẩn thận đổ ra đưa cho Cố Khang.
Thẩm Quân Châu ráp đồ ăn bỏ vào hộp cơm nói: “Noãn Noãn, em cũng ăn đi. Bác sĩ nói em bị thiếu máu, đã lớn như vậy lại không biết chăm sóc mình thật tốt.”
Cố Noãn gật đầu: “Tôi biết rồi, anh cũng ăn đi.”
Thẩm Quân Châu gắp thêm mấy miếng sườn của phần mình qua cho cô: “Đừng chỉ nói biết rồi, rồi lại không chịu ăn, em nhanh ăn đi, em xem đi, một tháng này làm sao lại gầy đi nhiều như vậy.”
Nói xong, Thẩm Quân Châu bỏ đũa xuống và âu yếm chạm vào má cô.
Cố Noãn mỉm cười và gắp miếng thịt cho vào miệng.
Cố Khang ánh mắt phức tạo nhìn hai người, sau đó thở dài.
Cố Noãn ở phòng bệnh của Cố Khang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-cung-tong-tai-tan-nhan/3620521/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.