Không dám động, không dám động
Cơ thể Diệp Mạch Nhiên cứng đờ nào dám nhúc nhích nữa, nhưng cái vật đó của Sở Hành Uyên đang chọc chọc vào người cậu, rõ ràng đều là đàn ông mà sao cái vật đó của anh ta lại "hùng dũng" như vậy chứ!?
"Ờ thì anh Sở nè, tốt hơn hết là anh nên vào phòng tắm giải quyết một chút đi ha."
Đôi mắt đào hoa của Diệp Mạch Nhiên nháy nháy liên tục ra hiệu...
Anh zai này, tôi đề nghị anh đi giải quyết nhu cầu sinh lý của bản thân đi, mắc công nhịn quá lại hại thận.
Mắt của Diệp Mạch Nhiên cùng chị gái Diệp Lan Ngọc đều rất đẹp, chỉ khác ở chỗ dưới dưới khoé mắt trái Diệp Mạch Nhiên có hai nốt ruồi nằm gần nhau, mỗi lần cậu nháy mắt trông lại càng sinh động cùng quyến rũ, dễ dàng câu mất hồn người đối diện.
Sở Hành Uyên mím môi, không nhịn được mà cuối đầu hôn lên mắt trái của Diệp Mạch Nhiên, nụ hôn nhẹ nhàng như chuồng chuồng lướt nước.
"Anh, anh làm cái gì đó?!"
Gì vậy trời, người này có bệnh hả?!
Vừa nghĩ đến đây Diệp Mạch Nhiên liền cảm thấy có lỗi, ây da người ta bệnh thật, còn là cả người đều có bệnh, nhưng mà anh ta khi không hôn lên mắt cậu làm cái gì!!!!
Tâm tình của Diệp Mạch Nhiên có chút không vui khi Sở Hành Uyên đột nhiên làm thế, đưa tay lên tính lau đi chỗ vừa nãy bị anh hôn thì tay đã bị chặn lại.
"Không cho lau." Sở Hành Uyên nói rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-cung-so-tien-sinh-khong-phai-la-mong-muon-cua-toi/2420546/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.