Năm mới đang đến gần, tháng này là tháng bận rộn nhất của công ty, tất cả các bộ phận đều phải bắt đầu kiểm kê cuối năm.
Buổi sáng có một cuộc họp, điện thoại Hoắc Duyên Niên đặt trên bàn rung lên.
Mọi người thấy Hoắc tổng giơ tay ra hiệu tạm dừng cầm điện thoại bấm mấy cái rồi ra hiệu nói tiếp.
Không cần phải nói, Hoắc tổng nhất định phải là đang nhắn tin với phu nhân, ngay từ đầu còn rất ngạc nhiên nhưng giờ thì quen rồi.
Mặt khác, ở nhà Tạ Nghiên vừa thức dậy, đi rửa mặt ra thì thấy tin nhắn của Hoắc Duyên Niên. Máy tính trong phòng làm việc có thông tin của nguyên chủ. Hoắc Niên Niên muốn anh xem một chút.
Là thứ tốt, Tạ Nghiên không ăn sáng, liền cầm một hộp bánh quy đi vào phòng làm việc khởi động máy tính.
Thông tin đó là lúc Tạ Nghiên chưa xuyên qua. Hoắc Duyên Niên đã điều tra nguyên chủ và xác định rằng nguyên chủ thích Hàn Mạt Mạt, cũng không đọc chi tiết ghi lại mớ hỗn độn từ nhỏ đến lớn của nguyên chủ. Tình cờ có lợi cho Tạ Nghiên.
Đổng Hân là bạn cùng bàn ở trường tiểu học của nguyên chủ, cũng cùng bàn ở trường trung học, quan hệ luôn rất tốt, sau này tốt nghiệp cấp ba, bố mẹ Đổng Hân chuyển công tác và đi nước ngoài, giờ thì bố mẹ của Đổng Hân đã chuyển công tác về, và bố mẹ bạn gái cũng mong họ về nước quay lại làm đám cưới.
Nghe những gì Đổng Hân nói ngày hôm qua, có vẻ như anh ta biết nguyên chủ thích Hàn Mạt Mạt, nhưng có lẽ Đổng Hân ở nước ngoài nhiều năm không liên lạc với nguyên chủ, nếu không, Tạ Nghiên đã ở đây lâu như vậy mà không hề nhận được tin tức nào từ Đổng Hân. Vì vậy, cho dù tính cách của anh có khác trước thì cũng sẽ không đáng nghi.
Nghĩ đến đây Tạ Nghiên nguyên bản rất lo lắng bây giờ đã bình tĩnh lại, thậm chí còn muốn tham dự tiệc độc thân tối nay.
Tạ Nghiên trước đây không có bạn bè và không bao giờ đến những buổi tụ tập như vậy, nhưng bây giờ thấy hứng thú.
Tạ Nghiên hỏi Lăng Hi đã tham dự tiệc độc thân bao giờ chưa. Lăng Hi nói không có, Phạm Chiêu Đạm không cho anh ta đi, nhưng thời điểm anh ta kết hôn sẽ mở tiệc độc thân. Cho nên Tạ Nghiên ngay lập tức xúi giục anh ta giúp hỏi thăm trước, để sau này có thể tổ chức tiệc độc thân của mình.
Hoắc Duyên Niên ngày mai sẽ cùng anh đi dự hôn lễ, nên hôm nay làm thêm giờ, sau khi suy nghĩ xong, Tạ Nghiên quyết định đi xem náo nhiệt.
Khi hỏi Hoắc Duyên Niên thì có người rất vui vẻ đồng ý, nhưng buổi chiều khi Tạ Nghiên chuẩn bị đi ra ngoài thì thấy Tiểu Lý trong xe.
"Xin chào, Hoắc phu nhân, Hoắc tổng phái tôi đến bảo vệ ngài!"
"..."
Tạ Nghiên biết chắc Hoắc Duyên Niên lo lắng về việc mình bị bại lộ, nhưng anh luôn cảm thấy có người sợ người khác câu anh đi, nên đã gửi tâm phúc của mình lại đây.
Trên đường đến KTV, tiểu Lý đang ôm notebook gõ lạch cạch, trông rất bận rộn.
“Anh bận như vậy, tại sao Hoắc Duyên Niên lại không tính tới chuyện đổi người?” Vị trí của Tiểu Lý ước chừng mỗi ngày đều bận rộn như Hoắc Duyên Niên.
“Buổi tối Hoắc tổng đã phân chia công việc của tôi ra, tôi đang viết kiểm điểm cho bạn gái.” Tiểu Lý thở dài, đau khổ một cách ngọt ngào.
“… Có bao nhiêu từ?” Viết kiểm điểm, có thể học tập một chút.
“Cô ấy nói gần đây tôi bận rộn với công việc, chỉ cần viết 1000 là có thể đủ sống.” Tiểu Lý cho Tạ Nghiên nhìn thử, 500 từ.
Nhìn tiểu Lý như vậy, Tạ Nghiên quyết định tham khảo sau đó thực hành.
Đã lâu không gặp bạn tốt, Đổng Hân đã vô cùng tôn trọng đợi Tạ Nghiên ở cổng KTV, đã nhìn thấy bức ảnh của Đổng Hân, Tạ Nghiên ngồi trong xe đã nhận ra Đổng Hân.
Mẹ Tạ cho biết, biệt danh của Đổng Hân là Đổng tiểu béo, sau vài năm Đổng Hân vẫn không thay đổi, vẫn mũm mĩm, nhưng kiểu tóc đã được cắt tỉa, để tóc xoăn nhỏ màu hạt dẻ.
“Nghiên Nghiên?” Khi Đổng Hân nhìn thấy bạn mình, không nhận ra, đôi mắt mở to rất nhiều “Có vẻ như cậu đã thay đổi rất nhiều.”
Đổng Hân cảm thấy Tạ Nghiên trông rất khác so với trước đây. Nhưng không phân biệt được chỗ nào, tóm lại cuối cùng là khí chất thay đổi, không phải nói khí chất sẽ thay đổi con người sao.
"Đây có phải là chồng của cậu không? Xin chào, xin chào, chúng ta hôm qua đã nói chuyện qua điện thoại, gọi tôi Đổng tiểu béo là được." Đổng Hân nhiệt tình ôm Tạ Nghiên, đưa tay về phía Tiểu Lý, muốn bắt tay bắt chuyện với anh.
"Không, không, tôi không phải, tôi..." tiểu Lý nhanh chóng phủ nhận ba lần liên tiếp, trước khi câu cuối cùng được nói ra, một người đàn ông bước ra cửa và ngắt lời của Tiểu Lý.
“Đổng tiểu béo, mọi người đang chờ cậu, mau đưa người tới đây!” Sắc mặt âm trầm của người đàn ông, một đôi mắt màu xanh biếc cùng mái tóc vàng đủ cho thấy anh ta là người nước ngoài, nói tiếng phổ thông lưu loát đã thu hút sự chú ý của những người qua đường.
“Tới đây!”
Đổng tiểu béo ra hiệu với người đàn ông, quay sang nhìn Tiểu Lý, “Hôm qua anh nói qua điện thoại tối nay anh có chút việc, vậy anh cứ giao Nghiên Nghiên cho tôi. Anh yên tâm đi! ” Tạ Nghiên đi vào, để lại Tiểu Lý với một khuôn mặt chết lặng.
"??? Người này sao không để người ta lên tiếng? Tôi là thư ký!!!" Tiểu Lý nhìn tài xế trong xe, tài xế lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ và huýt sáo.
"500, phí bịt miệng."
"..." So với việc bị Hoắc tổng chuyển đến quốc gia G, tiền là thứ ngoài thân.
Tiểu Lý miễn cưỡng lấy ra 500 mua tài xế, tiếp tục viết mấy trăm chữ vừa rồi.
Tạ Nghiên đi vào phòng riêng VIP và gặp bạn bè của Đổng tiểu béo. Cơ bản là đều người nước ngoài. Tạ Nghiên nói tiếng rất tốt. Anh đã lâu không nói. Hít một hơi và ngồi xuống uống nước trái cây, mới nhớ tới Tiểu Lý, nói theo dõi đâu?
Bữa tiệc độc thân của Đổng tiểu béo chủ yếu là ca hát, mọi người chơi xúc xắc, cuối cùng dạy các bạn ngoại quốc đánh địa chủ. Khi rảnh rỗi, Đổng tiểu béo chạy đến chổ Tạ Nghiên kể lại chuyện ngày xưa, thấy anh nói tiếng Anh tốt như vậy, hắn nhớ lại thành tích tiếng Anh kinh khủng của mình.
Nhưng điều mà Đổng tiểu béo quan tâm nhất chính là nữ thần của Tạ Nghiên.
“Trước đây, những dịp lễ tết tôi thường cùng cậu đi mua sắm chọn quà cho cô ấy, nhưng nhờ cậu cung cấp kinh nghiệm nên thời gian tôi theo đuổi vợ mua rất đồ cô ấy thích. Cảm ơn anh em chúng ta lại tới một ly! "
" Nhưng tại sao cậu lại đột nhiên buông tay? Mau kể cho anh em nghe về lịch sử tình cảm của cậu. "
Điều này hơi khó nói, nếu Tạ Nghiên thực sự muốn nói có thể nói về nó cả đêm..
“Chuyện này nói ra dài lắm. Cậu trước có thể nói về chuyện của vợ chồng mình.” Đổng tiểu béo là một người rất giản dị và vui vẻ, Tạ Nghiên đã yêu cầu anh nói liền chủ động nói.
Kể xong hạnh phúc tình yêu của mình, Đổng tiểu béo được một người bạn gọi đi hát nhưng mãi không thấy về, Tạ Nghiên và một vài người bạn nước ngoài chơi đấu địa chủ và 12 giờ kết thúc bữa tiệc độc thân.
Bữa tiệc diễn ra đơn giản, không phức tạp, cuối cùng Đổng tiểu béo cũng tìm được người đưa người say về nhà.
Cũng vừa lúc Hoắc tổng tan làm, thuận tiện ghé qua đón người.
Đổng tiểu béo say rượu được bạn bè giúp đỡ, mơ hồ nhìn người đàn ông trên xe Tạ Nghiên đang đi, tựa hồ khác với người đưa tới?
“Một lon bia thôi, em không uống nhiều.” Tạ Nghiên thở ra một hơi kéo Hoắc Duyên Niên lên lầu tắm rửa rồi ngủ.
“Anh mệt như vậy. Trước khi ngủ uống một chút rượu đỏ sẽ giúp anh dễ ngủ.” Tạ Nghiên vừa nói vừa mang đồ ngủ cho Hoắc Duyên Niên.
“Nếu em không uống, anh có cách khác để ngủ ngon hơn, không chỉ cho em mà còn cho cả anh.” Hoắc Duyên Niên ômTạ Nghiên vào phòng tắm, hơn một tiếng đồng hồ mới đi ra. Quả nhiên không chỉ dễ ngủ mà còn ngủ rất ngon.
Hoắc tổng đã ăn no, ngày hôm sau tràn đầy năng lượng làm việc, buổi tối đúng giờ cùng Tạ Nghiên xuất hiện tại khách sạn đám cưới của Đổng Hân.
Cô dâu chú rể chào hỏi quan khách dưới sảnh, Đổng Hân tuy không thể nói là đẹp trai nhưng nụ cười của anh ấy rất dễ khiến người ta thiện cảm, cô dâu bên cạnh hơi mập, cả người đều bình thường, nhưng có thể nhìn thấy niềm hạnh phúc trên mặt của họ,1
“Xin chúc mừng.” Tạ Nghiên cùng Hoắc Duyên Niên đi về phía trước.
“Chồng tôi Hoắc Duyên Niên.” Tạ Nghiên giới thiệu.
"Vậy hôm qua ai đưa cậu đến đây???"
Hoắc Duyên Niên trong lòng ghi nhớ Tiểu Lý, chẳng trách hôm qua anh ta tích cực chủ động làm việc như vậy.
“Ngày hôm qua, tôi bận nên nhờ thư ký đưa Nghiên Nghiên đến.” Hoắc Duyên Niên giải thích, ôm bả vai Tạ Nghiên Nghiên vào lòng, nhìn đi! Chỉ có chồng mới được gần gủi như vậy!!
Trong mắt người khác, cho thấy Hoắc Duyên Niên là một người tài giỏi, nhưng Tạ Nghiên có thể nhìn ra là có người ghen tị.
Lo sợ tiểu Lý sẽ không có thời gian để viết bản kiểm điểm ngọt ngào của mình trong tương lai, Tạ Nghiên đã chủ động giúp giải thích với Hoắc ba tuổi không nên ghen tuông nữa, Hoắc ba tuổi ủy khuất, dưới bàn Tạ Nghiên nắm tay ai đó và nghiêng người về phía trước đồng ý buổi tối sẽ cùng anh ta chơi nhiều một chút rồi đi ngủ sau đó, cuối cùng Hoắc bá tổng cũng vui vẻ.
Có lẽ là sự sắp đặt của số phận, vài phút trước khi lễ cưới bắt đầu, tiểu béo đã dẫn một cặp chồng chồng đến ngồi vào bàn của họ.
Vì là hôn lễ nên Tạ Nghiên đặc biệt yêu cầu Hoắc Duyên Niên đeo cà vạt đỏ mới mua, cà vạt của cặp đôi mới tới đây giống hệt của Hoắc Duyên Niên.
Tạ Nghiên nhìn kỹ người nhỏ nhắn kia, mơ hồ quen thuộc, giống như ông mặc quần áo phụ nữ tranh cà vạt với anh, chẳng qua hôm nay mặt đồ nam và không có trang điểm, nét mặt cũng không mềm mại.
Hai chồng chồng ngồi bên cạnh Hoắc Duyên Niên, lúc đầu mọi người giả vờ như không biết nhau, khi Tạ Nghiên từ nhà vệ sinh trở ra thì nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang trò chuyện với Hoắc Duyên Niên.
Hoắc Duyên Niên nhà anh không phải là người dễ dàng tiếp cận. Không những thế sau khi kết thúc, cả hai còn thêm WeChat.
Tạ Nghiên luôn cảm thấy Hoắc tâm cơ đang ngấm ngầm làm chuyện lớn, nhưng anh không có bằng chứng.
Cho đến vài ngày sau, Tạ Nghiên đang làm thêm với Hoắc Duyên Niên trong văn phòng, người nào đó có cuộc họp. Đúng lúc điện thoại Tạ Nghiên hết pin lấy điênt thoại Hoắc Duyên Niên xài. Đột nhiên có một tin nhắn nhảy ra.
[Nhóm thảo luận đổi mới kế hoạch làm việc]
[Phạm Phạn Phạn: @ Sầm lão đại Mẫu sản phẩm này rất tốt, tôi dự định hợp tác thêm. Cảm ơn anh đã giới thiệu. ]
[Sầm lão đại: Không có chi. 】
Thì ra các bá tổng cũng có nhóm này? Sao chưa xem bao giờ, cảm thấy rất thú vị. Nhóm hiện ra bốn người, bấm vào thành viên Phạm tổng Lâm tổng Hoắc Niên Niên, còn vị Sầm lão đại này là ai? Trước kia không nghe Hoắc Niên Niên nói, Tạ Nghiên định đợi người họp xong thì sẽ hỏi.
Tạ Nghiên tiếp tục chơi trò chơi và tin tức liên tục xuất hiện.
[Lâm ưu sầu: Cửa hàng này đáng để mọi người xem xét (liên kết)]
[Phạm Phạn Phạn: Gần đây anh đã xem ba cửa hàng rồi, Lâm tổng thật trâu bò! ]
[Sầm lão đại: Đó là yêu thích của anh ấy. ]
[Phạm Phạn Phạn: Kỳ lạ, sao hôm nay không thấy lão Hoắc vậy? ]
[Lâm ưu sầu: Cuối năm bận rộn, tôi vẫn ở công ty làm thêm giờ. ]
[Sầm lão đại: +1]
[Phạm Phạn Phạn: Cũng vậy. ]
Mấy tháng nay, các ông chủ vẫn cùng nhau làm việc? Tạ Nghiên không làm gián đoạn nữa, chờ chơi xong trò chơi rồi mở, tay lại trượt vào liên kết của Lâm tổng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]