Tạ Nghiên, người không biết mình đã bị nam chính thương nhớ, trở thành một bóng đèn đi theo Hàn Mạt Mạt và Khương Hành đến rạp chiếu phim trên lầu.
Ở tầng một ở nơi Tạ Nghiên sống trước đây có một rạp chiếu phim và một tiệm KFC. Tạ Nghiên thích vừa xem phim vừa ăn gà rán, bản thân ăn hoài không béo nên thường đi xem phim.2
Tạ Nghiên vừa ăn lẩu xong không ăn thêm được, liền cùng nữ chính đứng chờ ở cửa soát vé, Khương Hành đi mua bỏng ngô bên cạnh.
Trước sự ngạc nhiên của Tạ Nghiên, Khương Hành đã cho mua anh một bỏng ngô và cốc coca. Có lẽ muốn anh so sánh với combo tình nhân của họ.
Cả nhóm bước vào rạp chiếu phim trước năm phút, Khương Hành ngồi giữa Tạ Nghiên và Hàn Mạt Mạt. Tạ Nghiên đối với đều này cũng không ngạc nhiên.
Tạ Nghiên vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy Hàn Mạt Mạt nháy mắt với mình, lắc lắc điện thoại, Tạ Nghiên lấy điện thoại ra, Hàn Mạt Mạt đã gửi cho anh một tin nhắn.
Khương Hành ở một bên nghiêm túc lau kính 3D của Hàn Mạt Mạt mà không hề hay biết.
[Mạt Mạt: Anh Tạ Nghiên, hôm nay anh hơi kỳ lạ, có phải cãi nhau với Hoắc tổng không? ]
Tạ Nghiên suy nghĩ một lúc rồi trả lời cô ta.
[Tạ Nghiên: Duyên Niên đang bận công việc, không biết ăn cơm chưa. 】
【Mạt Mạt: Khi em còn là thư ký Hoắc tổng, em từng thấy anh ấy không ăn đúng giờ, Hoắc tổng rất vất vả, anh Tạ Nghiên nên khuyên nhủ Hoắc tổng. ]
Tạ Nghiên nhìn trở lại, thấy Khương Hành đã lau xong kính 3D, định kết thúc cuộc trò chuyện, anh không muốn bị nam chính bắt gặp anh và Hàn Mạt Mạt bí mật trò chuyện.
Điện thoại trong túi lại rung lên, Tạ Nghiên nghĩ rằng Hàn Mạt Mạt, nên anh lấy điện thoại ra trong khi Khương Hành đang đeo kính cho Hàn Mạt Mạt.
Tin nhắn không phải do Hàn Mạt Mạt gửi, nhưng ghi chú là quản gia. Phản ứng đầu tiên của Tạ Nghiên là quản gia của Hoắc Duyên Niên, người đàn ông trung niên nghiêm túc.
[Quản gia: Thưa phu nhân, sau khi ngài đi, tiên sinh có gọi điện hỏi thăm ngài, ngài ấy nói rằng thân thể ngài dường như không được khỏe. Ngài có cần mời bác sĩ gia đình không? ]
Hả? Nhìn thấy tin nhắn từ quản gia, Tạ Nghiên hiểu được vì sao Hoắc Duyên Niên gọi điện thoại hỏi anh đang ở đâu, chẳng lẽ lúc sáng thấy anh không khỏe, cho nên quan tâm? Hoắc Duyên Niên quan tâm mình? Xem ra Hoắc Duyên Niên cũng không tệ lắm, chỉ là khi yêu làm thấp chỉ số IQ, mới đối với tình địch ác liệt.
Vốn dĩ muốn dành cho Hoắc Duyên Niên một "điều bất ngờ", Tạ Nghiên quyết định.
"Kính."
Tạ Nghiên lôi ra nhật ký cuộc gọi của Hoắc Duyên Niên định gửi tin nhắn, nam chính đột nhiên dùng cánh tay chạm vào anh.
"Cái gì?"
"Kính, tôi lau cho anh." Đèn trong phòng tối đi chuẩn bị bắt đầu chiếu phim, nhưng Tạ Nghiên vẫn có thể nhìn thấy tia khó chịu trên mặt Khương Hành.
"Cám ơn." Không biết nam chính gặp phải khỉ gió gì mà lau kính cho anh.
Lấy kính đưa nam chính, Tạ Nghiên tiếp tục gõ chữ.
Trong khi nam chính đang lau kính, thoáng nhìn thấy ba chữ Hoắc Duyên Niên trên điện thoại di động của Tạ Nghiên, trong ngực đột nhiên có cảm giác thắt lại, mười phút trước còn liếc mắt đưa tình với mình trên bàn ăn. Hiện tại hắn giúp lau kính. Người này lại gửi tin nhắn ngọt ngào cho chồng.4
"Cầm lấy." Khương Hành tức giận ném kính lên đùi Tạ Nghiên, đeo kính nhìn màn hình lớn.
Tạ Nghiên phớt lờ thái độ nóng lạnh của nam chính đối với mình, gửi tin cho Hoắc Duyên Niên nói rằng hôm nay nam chính sẽ đến ăn tối với Hàn Mạt Mạt, vừa vặn bộ phim vừa khởi chiếu.
Anh đeo kính mà Khương Hành giúp anh lau, lại nhìn thấy có điểm mờ, từng cái từng cái che khuất tầm nhìn của anh, e rằng nam chính không lau sạch.
Bộ phim là phim tình cảm do nữ chính chọn, mức độ máu chó tương đương với nguyên tác, Tạ Nghiên không thích xem những bộ phim đạo đức giả như vậy, anh bắt đầu tự hỏi tại sao những bộ phim như vậy lại được chiếu 3D, quả thật là dư thừa.
Hôm qua Tạ Nghiên ngủ không ngon vừa xem vừa ngáp liên tục, liếc mắt nhìn Khương Hành, nhìn thấy hắn nhìn nữ chính mê mẩn, thỉnh thoảng đưa khăn giấy cho nữ chính để lau nước mắt.
Ngán ngẩm chán chê, Tạ Nghiên trượt xuống, vô thức ngủ gục trên ghế.
Khương Hành chưa bao giờ có hứng thú với những bộ phim tình cảm, nhưng Mạt Mạt rất thích xem. Mặc dù Mạt Mạt không hiểu âm mưu khóc lóc nhưng khi Mạt Mạt khóc, Khương Hành cảm thấy trái tim mình đau đớn, hắn dỗ dành Mạt Mạt và cuối cùng cũng đợi được nữ chính trong phim phẫu thuật thành công, Mạt Mạt không còn khóc vì buồn nữa. Khương Hành rốt cục thở phào nhẹ nhõm, lần sau trước khi xem phim nhất định phải kiểm tra trước xem phim có buồn hay không.
Hàn Mạt Mạt khóc đến miệng khô khốc, Khương Hành ngồi nghỉ ngơi một hồi, uống một hơi coca, vai phải nặng trĩu. Mạt Mạt đang kéo cánh tay trái của hắn, người ngã vào vai phải của hắn không phải Mạt Mạt.
Khương Hành cứng ngắc quay cổ nhìn Tạ Nghiên không để ý tới mình, lúc này đầu của Tạ Nghiên đang tựa vào trên vai hắn, mái tóc mượt mà cọ vào cằm từ lúc nào không hay. Hơi thở yếu ớt nhưng thấm vào tai hắn còn mạnh hơn cả âm nhạc trong phim.
Giống con mèo nhỏ mà hắn nuôi khi còn nhỏ. Con mèo nhỏ ngáy ngủ, chóp mũi đỏ ửng run rẩy. Khương Hành không thể khống chế được nhìn khuôn mặt của Tạ Nghiên.
Da của Tạ Nghiên rất trắng, nhìn kỹ còn mịn hơn Mạt Mạt, thỉnh thoảng dưới ánh đèn màn hình lớn có thể nhìn thấy một lớp lông tơ. Khương Hành nhìn đến xuất thần, cho đến khi cánh tay kia bị Mạt Mạt kéo mạnh, Tạ Nghiên cũng bị hắn đánh thức, dụi mắt ngáp một cái, tiếp tục dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi.
"A Hành! Nữ chính thật đáng thương, vừa nói vài lời với nam phụ, nam chính đã đánh cô ấy!" Hàn Mạt Mạt mải mê xem phim, không để ý bạn trai của mình đã bị nam nhân kia mê hoặc.4
"Nam chính thô bạo quá." Khương Hành không biết nữ chính trong phim chân đạp hai thuyền, nhưng hắn đã hùa theo lời của Hàn Mạt Mạt.
"Ừ, A Hành là tốt nhất. A Hành em yêu anh!" Hàn Mạt Mạt đỏ mặt xấu hổ vì lời nói quá thẳng thắn của mình. Như thường lệ, A Hành nhất định sẽ hôn cô ta. Hàn Mạt Mạt nhắm mắt lại trong lòng thầm mong nụ hôn trộm kích thích trong rạp chiếu phim.
Ngẩng đầu đợi hồi lâu, Khương Hành vẫn không nhúc nhích, Hàn Mạt Mạt liếc mắt nhìn một cái, bạn trai của cô ta đang nhìn về phía màn hình không có ý hôn. Cô ta xấu hổ trong một thời gian dài! Hàn Mạt Mạt vội vàng nhìn quanh, thấy không có ai chú ý tới mình, cắn môi kéo Khương Hành.
"Em đói rồi!"
Khương Hành đưa bỏng ngô cho Mạt Mạt, quan tâm nói: "Đói sao? Bây giờ có muốn ra ngoài ăn chút gì ngọt không?"
Dù sao một bộ phim nhàm chán như vậy cũng xem một lúc là được rồi.
"Không cần! Em sẽ xem xong nó." Hàn Mạt Mạt tinh quái không thể giải thích được. Khương Hành không biết tại sao hắn lại cảm thấy tội lỗi khi vừa rồi nhìn Tạ Nghiên. Một bên ném Tạ Nghiên ra khỏi đầu, một bên vội vàng lau nước mắt cho Hàn Mạt Mạt.
Tạ Nghiên ngủ một hơi hai tiếng rưỡi thức dậy tràn đầy năng lượng. Nhưng nhìn Hàn Mạt Mạt mắt vừa đỏ vừa sưng, người khác không biết còn nghĩ rằng cô ta bị bắt nạt.
Đi ăn cơm với Hoắc Duyên Niên kèm đôi mắt như vậy, chỉ sợ anh ta sẽ đau lòng chết.
Tạ Nghiên đi xe đến, Khương Hành cũng lái xe, Hàn Mạt Mạt đi theo Khương Hành. Còn anh đi trước dẫn đường.
Giờ cao điểm nên kẹt xe, 10 phút đi đường thành nửa tiếng, trong khoảng thời gian này, Tạ Nghiên cũng nhận được điện thoại của Hoắc Duyên Niên.
"Tôi sẽ tới đây ngay, kẹt xe." Không cần nói Tạ Nghiên cũng biết Hoắc Duyên Niên chờ sốt ruột.
Hoắc Duyên Niên trên điện thoại tạm dừng.
"Tôi chỉ muốn nhắc cậu chú ý an toàn, tuần trước cậu mới có chuyện."
Tự nhiên lại quan tâm đến mình? Ngay lập tức Tạ Nghiên đã hiểu ra.
"Hàn Mạt Mạt không có ở trong xe của tôi."
Hoắc Duyên Niên vẻ mặt phức tạp cúp điện thoại, anh ta biết cho dù bọn họ đã kết hôn, với tính cách của Khương Hành, hắn cũng sẽ không thả lỏng cảnh giác với Tạ Nghiên, vì vậy nhất định sẽ không ngồi xe của Tạ Nghiên. Anh ta cũng vừa nghe dì nói Tạ Nghiên vừa mới bị tai nạn. Nghĩ đến tính cách nhút nhát của Tạ Nghiên, sợ rằng anh sẽ sợ hãi khi đi xe trên đường, Ai biết bị hiểu lầm.
Sau khi cúp điện thoại vài phút, Tạ Nghiên đã lái xe vào cổng tiểu khu, khung cảnh quen thuộc khiến anh thân thiện hơn một chút.
Tạ Nghiên thấy quản gia ở cổng, còn tưởng rằng Hoắc Duyên Niên sẽ tự mình tới cửa chào hỏi, nhưng nghĩ nam chính cũng ở đó, Hoắc Duyên Niên sẽ không chủ động tìm mất mặt.
Một người hầu lái xe đến ga ra, quản gia dẫn bọn họ vào biệt thự.
"Sao lại tự mình lái xe trở về? Chiếc xe vừa rồi không thích hợp với em. Lần sau anh đi vắng, nhất định phải nhờ tài xế đưa đón." Tạ Nghiên một chân vừa đạp lên sàn nhà, liền bị Hoắc Duyên Niên ôm chặt. "May mắn, Nghiên Nghiên của chúng ta đã lái xe trở về suôn sẻ."
Tạ Nghiên nổi da gà khi nghe Hoắc Duyên Niên nói, giả vờ xấu hổ trước mặt người khác và đẩy Hoắc Duyên Niên ra.
"Có người ở đây, anh chú ý chút." Tạ Nghiên nắm lấy bàn tay Hoắc Duyên Niên đang muốn vòng qua eo, trông rất giống Hàn Mạt Mạt làm nũng với Khương Hành.
"Anh Tạ Nghiên và Hoắc tổng thật tình cảm." Hàn Mạt Mạt đứng phía sau Khương Hành thận trọng nói, nhìn Hoắc Duyên Niên đầy hâm mộ.
Tạ Nghiên không nhìn sai sự hâm mộ trong mắt Hàn Mạt Mạt, cô ta và Khương Hành tình cảm như vậy còn thể hiện ánh mắt hâm mộ. Cô ta có phải muốn nói với họ rằng cô ta sống không tốt không?
Phải nói đôi mắt sưng đỏ của Hàn Mạt Mạt lộ ra vẻ hâm mộ, thật sự khiến cô ta nhìn nhu nhược đáng thương, Tạ Nghiên nhìn Hoắc Duyên Niên, Hoắc Duyên Niên vẻ mặt bình tĩnh cũng không có đau khổ.
"Đồ ăn đã chuẩn bị xong, hai người vào ngồi đi." Hoắc Duyên Niên xoay người đi về phía bàn ăn cùng Tạ Nghiên. Tạ Nghiên biết, dường như Hoắc Duyên Niên không kìm lòng được nên vội vàng xoay người.
Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên ngồi một bên bàn dài, Hàn Mạt Mạt và Khương Hành ngồi đối diện. Khương Hành chu đáo giúp Hàn Mạt Mạt nhặt rau, hết lần này đến lần khác nhìn Hoắc Duyên Niên đầy khiêu khích.
Tạ Nghiên lướt qua lại giữa ba người không chớp mắt, vì sợ bỏ lỡ bất kỳ cuộc đấu tuyệt vời nào.
"Nghiên Nghiên, anh muốn ăn tôm." Hoắc Duyên Niên đặt tôm hấp dầu vào bát của Tạ Nghiên.
Tạ Nghiên cúi đầu bóc tôm điêu luyện, chẳng mấy chốc đã lột được một con tôm.
"A Hành, em cũng muốn ăn tôm." Ngay lúc Tạ Nghiên đang bóc vỏ, Hàn Mạt Mạt đột nhiên lên tiếng.
Bầu không khí trên bàn lập tức đông cứng lại.
Anh nên đưa con tôm này cho Hoắc Duyên Niên không? Hàn Mạt Mạt rốt cuộc đang ám chỉ Khương Hành hay Hoắc Duyên Niên hay là anh đang bóc vỏ?
"Khi Mạt Mạt từng là thư ký của tôi, cô ấy thường khen anh Khương là người chu đáo, nhưng không nghĩ tới lột vỏ tôm cũng bắt Mạt Mạt chủ động nhắc nhở." Sau khi chế giễu Khương Hành, Hoắc Duyên Niên đã đặt đũa vào bát của Tạ Nghiên gắp tôm vừa mới lột đi, liền cầm khăn giấy lau cổ tay Tạ Nghiên.1
"Nghiên Nghiên của chúng tôi lúc nào cũng thích bóc tôm cho tôi. Mỗi lần đều một tay dầu mỡ, hơn nữa tay Nghiên Nghiên quá mềm lột vỏ tôm rất dễ bị xước nên chỉ giúp tôi bóc mỗi bữa một cái."2
Tạ Nghiên ở đó nhìn Hoắc Duyên Niên cẩn thận dùng khăn giấy ướt lau sạch nước sốt trên tay, sau đó dùng khăn lau khô, một tia sáng trong trái tim đã im lặng nhiều năm đột nhiên lóe lên.
"Được rồi, tôi sẽ không ăn tôm nữa. Để anh Khương bóc phần còn lại cho Mạt Mạt." Hoắc Duyên Niên cười với Tạ Nghiên, yêu cầu người hầu thay đĩa mới cho Tạ Nghiên.
"Tất cả đều nhìn vào tôi làm gì. Chẳng lẽ không hợp khẩu vị sao?" Giọng nói của Hoắc Duyên Niên khiến Tạ Nghiên tỉnh lại. Đoạn duy nhất trong sách viết về anh là anh rất thích tôm, Hàn Mạt Mạt cũng rất thích. Lần nào anh cũng đưa tôm cho Mạt Mạt.
Hoắc Duyên Niên sợ anh ăn hết tôm nên đã đưa cả đĩa tôm cho Hàn Mạt Mạt. Dù vậy Tạ Nghiên cũng không thể không nhìn tay của mình, ngay cả khi còn bé không dùng đũa làm bẩn tay, các cô dì nhân viên đó cho dù rất thích anh cũng không ai lau tay cho anh cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]