Chương trước
Chương sau


Khi tôi kết thúc phần tập luyện ma pháp thì Hans  và Jean, hai hiệp sĩ cận vệ của gia đình tôi, cũng vừa bước ra bãi tập. 

Hiệp sĩ đôi khi được xem là quý tộc hạ cấp, thường làm thuộc hạ cho các gia đình quý tộc. Mỗi hiệp sĩ thường sẽ quản lí một số hộ gia đình và ruộng vườn để duy trì cuộc sống. Chi phí dành cho hiệp sĩ rất đắt đỏ, như trang bị ngựa chiến và áo giáp, nên chỉ những lãnh chúa hùng mạnh mới quy tụ được nhiều hiệp sĩ dưới trướng. Theo tôi được biết thì gia tộc nhà vợ tôi, công tước Partria có trong tay hơn 1000 hiệp sĩ, chưa tính lính nông dân. Một lực lượng rất lớn chỉ đứng sau quân đội của hoàng gia.

Tuy nhiên khác với những hiệp sĩ khác, thì hai người Hans và Jean vốn xuất thân từ lính đánh thuê, không có ruộng đất, cha tôi để họ ở trong dinh thự để làm cận vệ.

"Cậu chủ Alviss, đã lâu quá rồi chúng ta không đấu tập, từ khi cậu lên vương đô để nhập học. Muốn thử không?" Hans và Jean lên tiếng.

"Được thôi!"

Khi tôi còn nhỏ thì thường luyện tập với hai người họ. Và thường thua sấp mặt. Trông họ bần hàn vậy thôi chứ họ khá là mạnh đấy, dù gì họ cũng là những chiến binh kinh nghiệm từng sống sót trên chiến trường.

"Này, hai người, đừng có làm tổn thương Alviss của tôi!" 

Carolina hét lên tỏ ra không hài lòng. Nhưng tôi đặt tay lên vai cô ấy, khẽ lắc đầu.

"Ổn mà, Carolina. Chuyện này là bình thường khi chúng ta còn học ở trong học viện, nhớ không."

"Nhưng mà,..."

"Trông anh vậy thôi chứ khi chiến đấu xếp hạng ở học viện, cũng đạt được thành tích trung bình, đấu 12 trận, thắng 5 trận, hòa 2 trận, thua 5 trận. Ồ, và 5 trận thua là anh chủ động bỏ cuộc trước, sau khi đánh giá đối thủ. Nghe cũng không vẻ vang lắm nhỉ?"

Carolina miễn cưỡng để tôi bước ra sân đấu, tôi rất vui vì cô ấy quan tâm đến tôi nhiều như vậy. Nhưng tôi muốn chứng minh cho cô ấy biết mình đáng tin cậy như thế nào.

Jean thúc vào vai Hans, "Hans, cậu lên trước đi, đừng có chủ quan. Dù gì thì học viên tốt nghiệp học viện thánh được xem là những nhân tài của vương quốc đấy."

Hans bước lên, tay cầm thanh kiếm gỗ dùng để tập luyện. Anh ta là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, tóc nâu, cơ bắp rắn chắc, và trên gương mặt góc cạnh có khá nhiều vết sẹo.

"Vậy tôi trước, cậu chủ có thể dùng bất cứ vũ khí gì, chiến trường vốn không phải là một nơi có quy tắc. Dùng hết sức của cậu đi!" 

"Tôi dùng ma pháp cụ của mình là đủ rồi!"

Tôi bỏ khẩu súng ma pháp của mình xuống, thứ này quá nguy hiểm cho một trận đấu tập. Tôi lấy ra một vũ khí khác, và đeo nó vào tay mình, nó là một chiếc găng tay thiết thủ được tích hợp lõi ma pháp bên trong. Đây là vũ khí ma pháp sở trường của tôi ở học viện, tuy nhiên tôi đã nâng cấp nó lên một mức độ mới.

"Ồ, được thôi! Để xem sau ba năm thì khả năng của cậu đã đến mức nào!"

Hans nâng  thanh kiếm gỗ lên, vào thế thủ. Tôi chầm chậm tiếp cận vào phạm vi tấn công của anh ta.

"Cẩn thận!"

Một cú đánh không màu mè, nhưng rất uy lực, nhắm vào bên sườn trái của tôi.

Tôi nhanh chóng dùng mu bàn tay gạt thanh kiếm đi, âm thanh kim loại va chạm với kiếm gỗ vang lên trầm đục.

"Khá lắm!"

Tay tôi tê rần khi đỡ đòn đó. Hans thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng tung những đòn tấn công liên tục. Tôi xoay người, gạt đòn, nhảy tránh, một cách uyển chuyển. Tuyệt thật, tôi thấy cơ thể mình thật nhẹ nhàng, cứ như là tôi đã luyện thành 'Lưu thủy phá thạch quyền'(1) vậy!

 Cơ thể được tôi luyện hàng ngày đang hoạt động theo bản năng. Hans tỏ ra lúng túng trước sự thay đổi của tôi. Dĩ nhiên rồi! Tôi đang chiến đấu trước mặt Carolina, tôi muốn cho cô ấy thấy dáng vẻ thật ngầu của mình. Chỉ cần có cô ấy thì tôi sẽ chiến đấu trên 200% khả năng của mình.

Chớp ngay thời cơ một khoảng hở trong phòng ngự của Hans, tôi lập tức áp sát và tung ra ma pháp đặc trưng của mình.

"Air compressed punch - Cú đấm nén không khí."

"Hự!"

Cú đấm được bao bọc ma pháp đánh vào bụng Hans mà không cần chạm trực tiếp, hất văng anh ta ra sau lăn mấy vòng trên cỏ. Trong khi Hans chưa kịp chồm dậy, tôi đã đạp lên thanh kiếm của anh ta và tung đòn dứt điểm. Cú đấm của tôi dừng lại trước yết hầu của Hans một phân.

Hans thở dài và buông kiếm.

"Tôi thua rồi, cậu đã rất tiến bộ đấy, cậu chủ Alviss!"

"Ha ha, cám ơn!"

Tôi kéo tay anh ta đứng dậy. Ở bên ngoài Carolina đang vẫy tay reo mừng, tôi giơ hai ngón tay với cô ấy, cười toe toét.



(1) Ryūsui Gansai-ken (Lưu thủy nham toái quyền) - manga Onepunch Man



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.