Kiều Vi Vi sau khi thu xếp cho thư kí liền nhanh chóng lái xe về nhà.
Kiều lão gia đã đứng đợi trước cửa chính. Dù đã bước qua tuổi lục tuần, thế nhưng dáng lưng ông vẫn thẳng tắp, khí chất từ lúc trẻ đến giờ vẫn không thay đổi, vẫn khiến cho người khác có cảm giác bị lấn át.
"Sao nội lại không đợi con ở trong nhà? Có chuyện gì gấp sao ạ?"
Không hiểu sao Kiều Vi Vi lại cảm thấy có điềm chẳng lành.
Quả đúng như cảm giác của cô, Kiều lão gia trên tay cầm một sấp giấy tờ rất dày, nhét chúng vào tay Kiều Vi Vi. Cô ngây ngốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ông liền nói.
"Đây là danh sách các thiếu gia của các gia tộc môn đăng hộ đối với con ở thành phố X. Con cứ thoải mái lựa chọn, Kiều gia chúng ta không cần mấy tên vô lại như thằng nhãi họ Phó kia!"
Kiều Vi Vi nhăn mặt, cô không muốn phí thời gian cho mấy cuộc xem mắt vô nghĩa này.
Do trông sắc mặt cô không được tốt, Kiều lão gia cứ nghĩ cô vẫn còn đau lòng vì tên Phó Đình Thiên, bèn xoa đầu an ủi cô.
"Cháu gái ngoan của ông, không phải tiếc tên nhóc đó! Cuộc đời con còn rất dài, sao phải treo trái tim mình bên một cái cây vô dụng chứ!"
Cô cảm thấy ông nói rất có lý, nhưng bây giờ Kiều Vi Vi còn nhiều chuyện phải làm. Đi xem mắt cũng là đi xem mắt mà thôi, cô cũng chẳng muốn lấy chồng một chút nào hết!
Ông nội tất nhiên đọc được suy nghĩ qua khuôn mặt cô, nghiêm giọng nói.
"Ít nhất cũng phải xem một vài người! Nếu con không đi, ta liền dùng biện pháp mạnh!"
Cô biết cái biện pháp mạnh đó là hình phạt gì!
Kiều Vi Vi nhớ cảm giác khi nhỏ mỗi lần cô cãi lời ông, Kiều lão gia liền gọi một chiếc trực thăng, ngay lập tức chở cô đến núi tư nhân của ông ở huyện C nhảy bungee.
Bây giờ hồi tưởng lại, chân cô muốn nhũn hết cả, không do dự mà nhượng bộ với ông ngay lập tức.
"Con đi, nhưng chỉ 3 người thôi đấy!"
Số lượng như vậy là rất nhiều rồi. Bao nhiêu đây thời gian Kiều Vi Vi còn phải kiểm tra lại doanh số ở nước ngoài của công ty, sổ sách, dự án sắp tới cho thư kí Mai, thế nên cô phải tranh thủ.
Ngày hôm sau, Kiều lão gia liền cho Trương quản gia sắp xếp buổi xem mắt đầu tiên của Kiều Vi Vi.
Người thứ nhất tên là Chu Nhược Văn, con trai út duy nhất của Chu Mịch, chủ tịch tập đoàn Khâu Mịch có rất nhiều chi nhánh ở châu Âu. Năm nay tròn 25 tuổi, tốt nghiệp đại học Yale, hiện đang giữ chức phó giám đốc tập đoàn.
Gương mặt người này toát lên vẻ hiền lành kì lạ, đôi mắt đen sâu thu hút, nụ cười cũng vô cùng đẹp, thoạt nhìn khiến cô có chút quen mắt lạ lùng. Kiều Vi Vi cố lục lại kí ức, muốn nhớ ra người này đã xuất hiện như thế nào ở kiếp trước của cô.
Chu Nhược Văn... Chu Nhược Văn...
Kiều Vi Vi nghĩ mãi, vẫn không nhớ ra anh ta là ai.
Nhưng thậm chí người này còn nhỏ hơn cô 1 tuổi, ông nội cô chỉ cần là người tài thì chẳng cần biết tuổi tác bao nhiêu, liền xếp vào đối tượng để Kiều Vi Vi xem mắt.
Cô ảo não, nhìn cũng đã sắp đến thời gian hẹn, liền chuẩn bị đi đến điểm gặp.
Quán cà phê ở trên tầng giữa của khách sạn rất to, do cô đã nghĩ nơi đây khá ổn nên đã đề nghị trước, không ngờ bên kia cũng đồng ý mà không kì kèo gì.
Kiều Vi Vi mặc áo vest đen loại dành cho nữ, thêm một chiếc quần tây suông dài đơn giản, vừa tươm tất vừa lịch sự rất hợp ý. Cô vuốt mái tóc dài của mình qua một bên, kiên nhẫn đợi người kia đến.
Chỉ vài phút sau, cô liền nghe thấy tiếng bước chân càng gần chỗ mình, liền ngẩng đầu lên, tí nữa thì bị dọa cho hết hồn.
"Anh... anh là ai vậy?"
"Tôi là Chu Nhược Văn, đối tượng xem mắt hôm nay của Kiều tiểu thư!"
Anh ta bảo mình là Chu Nhược Văn?
Mái tóc màu đỏ rượu, tai xỏ khuyên, đeo kính râm, áo khoác bên ngoài là màu da beo trông rất đắt tiền, miệng nhai kẹo, hoàn toàn không có chút gì giống với Chu Nhược Văn nhẹ nhàng mà cô đã thấy trên hồ sơ thông tin.
Không những thế, anh ta còn vắt chéo chân lên, thổi bong bóng kẹo, thái độ cợt nhả không thể tin nổi, cứ như Chu Nhược Văn không phải đến để xem mắt, mà là đi trình diễn thời trang vậy.
"Thế, Kiều tiểu thư có gì muốn nói không?"
Kiều Vi Vi cố kiềm chế cơn tức giận, mỉm cười cứng nhắc.
"Chu thiếu gia, tôi biết có lẽ cậu không muốn đi xem mắt, nhưng ít nhất cuộc hẹn như thế này cũng phải ăn mặc phù hợp một chút đúng không?"
Chu Nhược Văn tỏ vẻ lờ đi lời cô nói, quay đầu nhìn về hướng khác.
Kiều Vi Vi muốn đi về ngay lập tức, cô không muốn lãng phí thời gian với tên này nữa.
Ngay lúc cô vừa cầm túi định rời đi, một giọng nói vang lên, pha lẫn chút ngạc nhiên.
"Vi Vi? Cậu làm gì ở đây thế?"
Là Cảnh Văn.
Cảnh Văn vui vẻ đi tới bàn cô. Chu Nhược Văn đột nhiên bối rối, kéo kính che hết đôi mắt một cách kĩ càng, giả vờ như mình là không khí.
Kiều Vi Vi nhìn hành động kì lạ của anh ta, cảm thấy khó hiểu, nhưng rất nhanh liền đáp lại câu hỏi của Cảnh Văn.
"Ông nội bảo mình đi xem mắt."
"Thế vị này là..."
Kiều Vi Vi vốn định trả lời, thế nhưng Chu Nhược Văn đã nhanh miệng hơn, trầm giọng đáp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]