Thư kí Trần nhìn Phó Ngạn Đình đang bình thản xem hồ sơ, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm hết cả người.
Dạo gần đây không hiểu vì sao sếp cứ bỏ bê công việc mà đi đâu đó, khiến cậu ta phải gánh một mớ hỗn độn phía bên đầu tư. Thế nhưng, bây giờ con người trước kia của Phó Ngạn Đình đã trở lại, Trần Kỳ đã không còn phải ở lại tăng ca vô cớ nữa.
Cậu ta lén lút cười hì hì, lại bị Phó Ngạn Đình trông thấy, âm thầm đánh giá một cái. Anh nhìn đồng hồ đeo tay, cũng đã đến giờ.
Phó Ngạn Đình thong dong đóng xấp tài liệu lại, phủi áo vest cho thẳng thóm rồi đứng dậy, định đi ra ngoài.
Thư kí Trần thấy thế, bèn hoảng loạn chặn cửa lại, lắp bắp hỏi.
"Sếp, sếp đi đâu thế? Còn chưa tan làm mà..."
Phó Ngạn Đình hất mặt về phía đống tài liệu đã kiểm tra xong, lạnh nhạt hỏi.
"Tôi đi kết hôn!"
Cậu ta nghe thấy thế, bèn thở phào một hơi.
Thì ra Phó Ngạn Đình đi kết hôn, Trần Kỳ cứ ngỡ...
?
Kết hôn?
Sếp kết hôn?
Nhưng với ai?
Cậu ta bối rối, từ khi nào sếp lại muốn kết hôn vậy? Chưa kịp định hình lại chuyện gì, Phó Ngạn Đình đã mất hút, không thấy bóng dáng đâu, chỉ để lại cho Trần Kỳ một loạt dấu chấm hỏi chấm than.
Đúng 2 giờ chiều, Kiều Vi Vi đã cùng với Phó Ngạn Đình đến cục dân chính.
Nhìn giấy tờ chứng nhận cả hai đã là vợ chồng, không hiểu sao cô có chút khó tin đến kì lạ.
Kiều Vi Vi chắc chắn rằng, cô của kiếp trước sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện có thể kết hôn với Phó Ngạn Đình, hay thậm chí ngay cả việc nói chuyện cùng nhau thường xuyên sẽ không bao giờ có khả năng xảy ra.
Thế nhưng dù có tin hay không, giấy tờ rõ ràng trước mắt, Kiều Vi Vi muốn không tin cũng khó.
Cô không yêu anh, vậy mà lại quyết định kết hôn cùng anh. Kiều Vi Vi là người có ơn sẽ trả, kiếp trước Phó Ngạn Đình thật lòng muốn cứu cô, kiếp này cô cũng sẽ tìm đủ mọi cách để bảo vệ anh, nhất định cũng sẽ tìm cho anh một người con gái thật tốt, xứng đáng cùng Phó Ngạn Đình bên nhau cả đời.
Kiều Vi Vi nhất định sẽ không thể để anh dính dáng đến loại người như ả đàn bà đó.
Kiếp trước khi cô vừa lấy Phó Đình Thiên, sau đó vài tháng Phó Ngạn Đình cũng đã lấy vợ theo sự hối thúc của ông ngoại. Cô vợ đó yêu anh mù quáng đến mức sẵn sàng hành hạ những nhân viên nữ nào tiếp xúc với Phó Ngạn Đình dù chỉ là phớt qua, ghen tuông vô lí, kiểm soát chồng mình như một tù nhân.
Chỉ nghe những lời đồn thôi cũng đã biết, cuộc sống hôn nhân của Phó Ngạn Đình còn hơn cả địa ngục trần gian.
Sau cùng, Phó Ngạn Đình vốn dĩ cũng không yêu cô ta, dứt khoát li hôn, khiến cô ả cay cú một phen, cấu kết với Phó Đình Thiên để hãm hại anh. Tuy chỉ là một chút vấn đề, thế nhưng vẫn đủ khiến công ty của Phó Ngạn Đình lao đao.
Chỉ cần không để anh dính dáng đến cô vợ đó, Phó Ngạn Đình sẽ yêu một người tốt hơn. Lúc đó Kiều Vi Vi chắc chắn sẽ buông tay, vì mục đích cô kết hôn với anh chính là như thế.
Trái lại với Kiều Vi Vi đang tính kế suy nghĩ, Phó Ngạn Đình hơi lo lắng liếc nhìn cô, nhìn tấm ảnh do cục dân chính chụp, lần đầu tiên anh hồi hộp đến vậy.
Bức hình to hơn tay anh một chút, phông nền màu đỏ làm nổi bật lên hai người trong hình.
Kiều Vi Vi nhoẻn miệng cười, nụ cười cô tươi rói, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết, mái tóc dài được buộc cao lên, xinh đẹp vô cùng. Nhìn sang Phó Ngạn Đình, anh không cười, môi mím lại, nếu nhìn kĩ sẽ thấy ánh mắt anh mềm mại đến lạ, khóe môi cũng hơi cong lên.
Sự đối lập giữa cả hai ở bức ảnh lại khiến người khác có chút buồn cười, vẫn cảm thấy thiếu gì đó.
Phó Ngạn Đình vốn không hiểu, tại sao Kiều Vi Vi lại chọn anh mà không phải là ai khác?
Anh cũng giống như cô, chẳng bao giờ có thể nghĩ rằng cả Kiều Vi Vi và Phó Ngạn Đình có thể trở thành vợ chồng. Nhưng khác với sự xa cách mà cô đã nghĩ đến, Phó Ngạn Đình chỉ nghĩ rằng mình không thể với tới trái tim vốn đã chật chội của người ấy.
Có phải anh đã quá may mắn rồi không?
Chính bản thân Phó Ngạn Đình cũng chẳng biết câu trả lời.
Đột nhiên, Kiều Vi Vi nắm lấy tay anh, mỉm cười đề nghị.
"Vậy chúng ta cùng chuẩn bị cho lễ cưới nhé! Của em và anh!"
Phó Ngạn Đình ngẩn người, khẽ cười, đáp.
"Được."
Kiều Vi Vi ngây ngốc nhìn anh.
Hình như kể từ khi cô thường xuyên gặp Phó Ngạn Đình, anh cười rất nhiều thì phải?
Nụ cười anh đẹp quá đỗi, Kiều Vi Vi cứ muốn anh cười như thế mãi, cứ như ngày còn bé khi cố phu nhân còn sống.
Nhưng cô ở hiện tại này chẳng biết, chính bản thân mình tương lai mới là kẻ nhẫn tâm lấy đi nụ cười mà Kiều Vi Vi đã ra sức bảo vệ này.
Cuộc hôn nhân trên danh nghĩa trả ơn này, chính là thứ khiến cô hối hận nhất cuộc đời...
...
Hơn ba tuần sau, Phó Đình Thiên và Cao Nhiễm thông báo kết hôn.
Tất nhiên, Kiều Vi Vi làm sao bỏ qua được tin vui này. Dù Phó gia im hơi lặng tiếng bấy lâu nay, thế nhưng vẫn không tránh khỏi cảnh bị đồn thổi này kia.
Kiều lão gia sợ cháu gái mình không vui, lại thầm mắng chửi tên khốn nạn họ Phó kia cả trăm lần, bèn an ủi.
"Vi Vi, con đừng để tâm đến thằng nhóc đó! Ông tìm cho con người tốt hơn!"
Kiều Vi Vi trấn an ông nội mình, bảo rằng mình không sao, còn kèm theo vẻ đáng thương tội nghiệp. Kiều lão gia thấy thế, càng tức Phó Đình Thiên đến tím mặt.
Cô nhìn tấm thiệp mời màu đỏ được Cao gia gửi đến, chỉ cần như thế cũng biết Cao Nhiễm đang thách thức Kiều Vi Vi rồi.
Thật tiếc, cô cũng phải đến báo cho hai người đó tin vui của mình cùng chồng sắp cưới chứ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]