Miếng steak còn dở cũng đã nguội từ lâu, Kiều Vi Vi mân mê vành ly rượu vang, như có như không đáp.
"Chỉ là tôi muốn giúp anh thôi!"
Phó Ngạn Đình thấy cô không trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của mình, cũng không hỏi nữa, nhấp môi uống ngụm rượu.
Không khí trở nên im lặng khiến Kiều Vi Vi cũng bối rối.
"Cũng trễ rồi! Phó tổng, tôi xin phép về trước."
Cô toan đứng dậy, lại bị Phó Ngạn Đình nắm lấy cổ tay. Lực không hề mạnh, chỉ đơn thuần muốn hỏi Kiều Vi Vi.
"Tôi đưa em về!"
"Cảm ơn Phó tổng, tôi tự đi xe mình đến đây!"
Kiều Vi Vi lịch sự từ chối. Không phải cô né tránh anh hay bất kì điều gì khác, vì cô thật sự đi xe đến đây, nếu theo xe anh về thì xe cô để trang trí à?
Sau khi Kiều Vi Vi rời đi, Phó Ngạn Đình nhìn vào ly rượu vẫn còn dấu son môi của cô, vành tai có chút hồng lên.
Đã lâu lắm rồi anh không có một buổi nói chuyện như thế với Vi Vi.
"Cơ hội đã đến với anh rồi phải không? Vi Vi?"
Ngày mà người con gái ấy quay đầu lại nhìn anh, cuối cùng cũng đã đến rồi sao?
Kiều Vi Vi trở về nhà, vội vàng lên phòng ngủ của mình, nằm thẫn thờ trên giường.
Cô nhớ khi còn nhỏ mình rất thân thiết với Phó Ngạn Đình, mẹ anh cũng rất thương cô, mỗi khi qua nhà đều cho Kiều Vi Vi toàn bánh ngọt rất ngon, còn hay bế cô cùng Phó Ngạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-cung-anh-trai-cua-tra-nam/2648325/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.