"Tôi xin lỗi... Tôi không cãi với em nữa, thật sự tôi rất nhớ em. Từng ngày từng giờ không ngừng nhớ em, tiểu Kỳ..."
Cô tức giận đẩy anh ra, cô chẳng muốn nghe anh xin lỗi, chẳng muốn nghe lời biện minh nào khác. Hai tay bịt lấy hai tai lại, cố chấp như đứa con nít
"Không muốn nghe, không muốn nghe, tất cả đều giả tạo....."
Tư Lãng cũng cố mà dịu dàng trở lại, có lẽ anh cần cho cô không gian riêng. Cứ vậy hai người chẳng nói gì mãi đến khi về nhà. Xe vừa dừng lại, Tư Lãng lơ cô mở cửa ra trước. Yên Yên đứng ngoài cửa đón tiếp Tư Lãng như mọi khi, cô ấy nhìn ra xe thấy bóng dáng một cô gái mãi mà chẳng biết là ai, Tư Lãng đã ngồi trên ghế ở sảnh khách rồi, nhâm nhi tách trà ấm rồi kêu Yên Yên ra mở cửa cho Ý Kỳ
"Là Ý Kỳ ngoài đó, ra mở cửa đưa cô ấy vào đây"
"D-dạ"
Yên Yên vội chạy ra cửa xe, gõ vào kính xe rồi mở cửa
"Cô Mộc, cô về rồi. Cô vào nhà đi"
Cô liền bước ra đi vào nhà, đi ngang Tư Lãng, anh vẫn hớp ngụm trà rồi nhìn cô với ánh mắt khó coi. Đang lên cầu thang thì bị anh gọi ngược trở lại
"Có biết phòng mình ở đâu không mà đi vậy?"
Đứng khựng lại, có nên cãi tay đôi với hắn không? Cái tên đáng ghét. Ý Kỳ quay lại tức tối lấy cặp mình đang đeo trên lưng, liền vung vào đầu Tư Lãng từ đằng sau. Anh tức giận đến nỗi mắt đỏ ngầu, đứng ngay tức khắc chỉ tay vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-cung-ac-quy/1797539/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.