Mãn Huyên vô tình được làm vật trút giận cho Tư Lãng, anh lấy tay mình đét mạnh vào hai bên mông cô đến đỏ. Mỗi lần đánh vào thì mông cô ta lại tưng theo, anh nhấp mạnh hơn nữa để trút giận, vừa nhấp vừa đánh thật mạnh khiến cho Mãn Huyên khóc ra nước mắt miệng van xin dừng lại
"Ahhh... Đừng...đừng mà. ..dừng lại đi, Lãng à...á"
Còn bên trong phòng tắm, cô tự ngâm mình trong bồn suy nghĩ vẩn vơ. Lúc sau cô ra thì thấy họ đã xong, Mãn Huyên thì nằm sát bên Tư Lãng tay thì đặt lên ngực anh. Anh thấy cô bước ra liền buông lời có ý đâm chọt
"Tôi thả cô tự đi rồi vậy tại sao không về nhà cô đi?"
Ý Kỳ nhìn anh với ánh mắt tức giận, lời lẽ của cô cũng lạnh như băng
"Tôi còn nhà để về sao?? Ngay cả mẹ kế tôi anh còn cho người đến uy hiếp thì hà cớ gì anh phải hỏi tôi tại sao không về nhà?"
"Ô..thì ra đây là lý do cô về nhà trễ sao? Đi bộ từ khu vui chơi đến nhà cũ, từ nhà cũ đến đây thật vất vả, chắc chân cô nhức lắm. Có cần tôi chăm sóc không? "
Mãn Huyên nghe hai chữ "chăm sóc " liền khó chịu, nhõng nhẽo với Tư Lãng
"Ư... Người ta không muốn anh chăm sóc ai đâu~"
Ý Kỳ đang bước đến cửa để ra ngoài thì anh vẫn không cam tâm, phải làm cho cô quỳ xuống hoặc khóc lóc van xin anh ban tình yêu cho cô. Anh muốn cô nói cô sai rồi và muốn làm người phụ nữ của anh.
"Mà... Bảo bối của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-cung-ac-quy/1797535/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.