"Họ đã mưu mô muốn làm em mất mặt mà em còn bênh à?"
"Nhưng anh cũng đừng nên làm vậy. Anh không thấy mình sai à, đồ ác độc?? Anh thì khác gì mấy con mãng xà thành tinh chứ?"
Uống ngụm nước rồi hạ ly nước xuống bàn, liền quay sang nói lý
"Sai?? Tôi giúp em thì có gì là sai? Họ hại em là đúng có phải không? May mắn lần này họ chỉ chuốc em xuân dược, chứ độc dược thì em có mà hiện hồn về bênh họ khi tôi phạt như vầy đúng không? "
Thấy cô chẳng nói gì nữa, anh liền tiếp nhưng lần này hạ giọng xuống rồi
"Đừng quên em là phụ nữ của tôi. "
Anh chưa nói hết câu thì cô đã đi xuống bàn ăn từ khi nào rồi. Anh đi ngang qua một lượt rồi thì thầm vào tai cô
"Lúc nãy em van xin tôi tốt lắm, biết cách van xin rồi đấy cứ tiếp tục phát huy nha, tôi...yêu em"
Cô giật mình quay mặt lại nhìn anh, thấy anh chẳng say, hoàn toàn tỉnh táo nhưng tại sao anh lại nói vậy. Hay anh chỉ muốn chơi đùa với cô, loại đàn ông con trai nhà giàu thì xem thường nhiều thứ lắm, khi có tiền thì bao nhiêu phụ nữ cũng được mà cần gì phải nói yêu. Thấy cô nhăn mày giận dữ thì anh cười mãn nguyện vì đã chọc được Ý Kỳ.
Khi họ dùng bữa xong, anh nói với cô và Mã Yết
"Cậu đi lái xe lại đây, tôi muốn đi mua đồ cho Ý Kỳ, còn em thì ngồi đây chờ tôi đưa em đi mua thêm quần áo."
"Vậy nợ có tăng lên không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-cung-ac-quy/1797530/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.