Trần Lạc đưa Nhạc Yên Nhi tới sân bay thành phố A.
Bên tai cô là tiếng phát thanh viên liên tục nhắc nhở chuyến bay tới Anh quốc đã bắt đầu làm thủ tục đăng ký.
Nhưng dường như Nhạc Yên Nhi không nghe thấy gì hết.
Cô ngơ ngác đứng trước cửa phòng chờ, ánh mắt sáng rực nhìn về phương xa. Cô chờ mong bóng dáng người kia sẽ xuất hiện.
Đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt ầng ậc nhưng cô vẫn cố gắng không rơi lệ.
Trần Lạc không đành lòng lên tiếng giục giã, cậu chỉ có thể đẩy Nhạc Vãn Vãn.
Vãn Vãn cũng cuống, nó nhìn Evan, cuối cùng, Evan nắm chặt tay nó, nói:
- Bây giờ mẹ em đang cần em đấy.
Lời này khiến Nhạc Vãn Vãn đau lòng suýt khóc.
Dù người lớn không nói gì nhưng bọn trẻ không ngốc, chúng đã cảm thấy nguy hiểm.
Nó biết ba mình đang làm một chuyện rất nguy hiểm, thậm chí có thể mất mạng.
Nó cũng đau lòng muốn chết, làm sao mà an ủi mẹ được? Người yêu đột ngột rời đi, cảm giác này hẳn rất khó chịu nhỉ?
Giống như nó không thể rời xa mẹ, mẹ thì không thể xa ba.
Nó bước lại gần, nắm chặt tay Nhạc Yên Nhi, khẽ nói:
- Mẹ, bao giờ ba tới?
Câu nói này khiến Nhạc Yên Nhi rơi lệ.
Cô ngồi xổm xuống, nhìn thấy Nhạc Vãn Vãn đang mếu máo, cô khẽ vuốt ve mặt nó.
- Mẹ không biết nữa, có thể ba sẽ không tới, về sau Vãn Vãn và mẹ ở cùng nhau thôi, được chứ?
- Vậy mẹ thì sao? Mẹ thì sao?
Vãn Vãn nghẹn ngào, nó nhìn khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/742351/chuong-770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.