Nhạc Yên Nhi không biết mình ngủ từ bao giờ, hôm sau tỉnh lại đúng theo đồng hồ sinh học.
Khi cô tỉnh giấc đã là bảy giờ sáng.
Kính ngủ trên mắt vẫn rất lạnh vì bị nước mắt đêm qua thấm ướt.
Cô không bỏ ra mà run rẩy giơ tay dò xét vị trí bên cạnh.
Hoàn toàn lạnh lẽo.
Mỉm cười chua xót, cô không dám mong ước giờ này Dạ Đình Sâm vẫn đang trong nhà bếp nấu bữa sáng cho mình ư?
Chính vì biết chỉ là tự lừa mình dối người, thế nên... lúc mỉm cười trái tim mới đau đớn đến vậy.
Cô bỏ kính ngủ xuống, nhìn trần nhà trống trơn, trong phòng vẫn còn vương vấn hơi thở của hắn, thấm qua từng lỗ chân lông, xâm nhập lục phủ ngũ tạng của cô, giống như độc dược điên cuồng nhất.
Chậm rãi đứng dậy, cả người cô đều nhức mỏi, nhưng không tính là gì với nỗi đau trong lòng.
Thấy trên tủ đầu giường có một phong thư.
Trên đó viết rằng:
“Ngô thê thân khải”, ngô thê...
Vợ của hắn...
Cô nở nụ cười đau xót:
- Rõ ràng là người hiện đại mà cứ phải làm như cổ nhân ấy.
Giơ tay định nắm lấy.
Ngón tay run lên, tim cũng đang run lên.
Cô thay quần áo, dù biết hắn đã đi rồi nhưng cô vẫn xuống nhà, muốn vào phòng bếp nhìn lại một lần nữa.
Đứng trên cầu thang rốt cuộc đã không còn nghe thấy tiếng động trong nhà bếp, đứng ngay trước cửa cũng không thấy bóng người bận rộn nấu nướng kia nữa.
Biết rõ kết quả sẽ thế này những cô vẫn hoảng hốt.
Ngồi sụp xuống, cô ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/742340/chuong-759.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.