Hôm sau, Nhạc Yên Nhi mơ màng mở mắt, chẳng ngờ Dạ Đình Sâm đã mặc đồ xong xuôi. Hắn không mặc vest đeo carvat mà mặc đồ thường.
Hắn mặc áo khoác đen, bên trong là áo len cao cổ màu xám, phía dưới là quần âu đen.
Rõ ràng là bộ quần áo khắp nơi đều thấy nhưng khi mặc trên người hắn, Nhạc Yên Nhi lại thấy đẹp vô cùng.
Hơn nữa sao thời gian lại bất công với người đàn ông này như thế? Rõ ràng đã là ông chú hơn ba mươi mà khuôn mặt cứ như hai bảy, hai tám vậy. Cảm giác cũng không già đi mà chỉ chín chắn thêm, khi mặc đồ thế này trông lại càng trẻ.
Dạ Đình Sâm quay lại, thấy cô đã dậy, hắn bước tới bên giường.
- Việc ở tập đoàn anh đã bàn giao cho Anjoye tiếp quản. Bây giờ chuẩn bị công khai cái chết của nó là một sự hiểu lầm. Anh có thể từ chức, dẫn em đi du lịch, ngắm tuyết, hưởng thụ thời gian hạnh phúc của chúng ta. Sợ rằng sau này anh không quen nên giờ phải luyện tập trước, anh muốn bước vào cuộc sống của em.
- Cuộc sống của em? Vậy chủ tịch Dạ muốn thế nào?
Cô nghe vậy thì cười, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm.
Dạ Đình Sâm bước tới bên giường, chân thành nói:
- Anh nghĩ rồi, em thích chụp ảnh thì anh sẽ đi theo em, khiêng camera cho em. Lúc không có việc thì sáng chúng ta ra công viên đi dạo, đi chợ sáng, ngang qua một cửa hàng mà thấy ổn thì vào ăn thử. Trưa anh nấu cơm, em xem TV. Ăn cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/742298/chuong-716.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.