Mãi lâu sau Arthur mới phá vỡ không gian yên tĩnh bằng chất giọng thản nhiên:
- Anh đã biết mà còn dám càn rỡ thế, chắc hẳn nắm chắc mười phần rồi sao?
- Cậu Arthur đang nói gì thế, tôi luôn tuân thủ pháp luật, yêu quý nhất là những người nguyện hy sinh vì quốc gia như cậu đây, thế nên cậu ăn nói cũng phải cẩn thận chứ, nếu không tôi sẽ kiện cậu tội bôi nhọ người khác đấy!
- Ơ kìa chủ nhân! Anh nói linh tinh với hắn ta làm gì, hắn là cái tên khốn khiếp nhất trên đời, chúng ta đi khỏi đây mau thôi!
Minh Tinh Tinh không hiểu họ đang nói gì nên rất sốt ruột.
William lại cười ha hả:
- Xem ra cậu bạn nhỏ này vẫn chưa hiểu gì rồi, thật ra cha cậu, ông Minh Thành…
Gã chưa nói xong đã bị Nhạc Yên Nhi và Arthur đồng thời cắt ngang.
- Ông William…
Tiếng gọi này của Arthur chất chứa tức giận, mạnh mẽ áp chế cảm xúc gì đó không thể nói thành lời.
Nhạc Yên Nhi phát hiện cậu bé nói còn lớn tiếng hơn cả mình, không nhịn được mà nhíu mày.
Arthur vì sao lại vội vàng cắt lời William như thế, chẳng lẽ cậu biết gã định nói gì sao?
Cô nhìn Arthur, cậu bé cũng đang nhìn lại cô, ánh mắt rất phức tạp, cuối cùng chỉ mím môi, chọn cách im lặng.
- William, trong nhà thêm một vị khách thế này có phải ông nên mở tiệc chiêu đãi không?
Bị cắt ngang mà có vẻ William cũng không để ý, ngược lại nhìn Nhạc Yên Nhi một cách khó hiểu, khóe miệng vẫn nở nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/742223/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.