Nhạc Yên Nhi ở lại trụ sở huấn luyện, cô chăm sóc Dạ Đình Sâm, một tấc không rời. Ngoài ra, cô cũng tranh thủ khám sức khỏe, đứa bé phát triển rất tốt, đã bắt đầu có tứ chi.
Cô ở bên Dạ Đình Sâm mỗi ngày mà không thấy chán, cô sẽ lau người cho hắn rồi kể nhiều chuyện thú vị cho hắn nghe.
Kể một chút về tưởng tượng cuộc sống sau này, cô mong sẽ có hai đứa con, nuôi một con chó Golden và một con mèo tai cụp. Ngày ngày, cô sẽ đưa hai đứa trẻ ra ngoài phơi nắng, cô ôm mèo, Dạ Đình Sâm dắt chó.
Chẳng biết vì sao, cô luôn tin tưởng rằng hắn sẽ tỉnh, nhất định sẽ tỉnh lại.
Anjoye có tới thăm hai lần nhưng đều chỉ ở lại được một lúc, anh chỉ có thể vội vàng hỏi tình hình của Dạ Đình Sâm rồi đi ngay, thậm chí còn chẳng kịp chào hỏi cô.
Vậy nên Nhạc Yên Nhi không có cơ hội hỏi xem tình hình bên ngoài giờ ra sao.
Mà thế cũng tốt, bây giờ cô chỉ cần an tâm ở bên cạnh Dạ Đình Sâm là được.
Ngày lại qua ngày, cuối cùng, vào ngày thứ tám cô ở lại đây, Dạ Đình Sâm tỉnh.
Vết thương sau lưng hắn đã khá dần, dù còn nghiêm trọng nhưng bây giờ hắn đã có thể nằm ngửa được rồi.
Sau khi tỉnh lại, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, Dạ Đình Sâm biết mình đã về Anh. Ký ức của hắn dần dần ổn định và bắt đầu lo lắng cho Nhạc Yên Nhi.
Hắn vất vả đứng lên nhưng lại ngã khuỵu xuống.
Bác sĩ vừa vào cửa đã thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/742185/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.