Sáng hôm sau.
Nhạc Yên Nhi mơ màng tỉnh lại, lúc này đã hơn bảy giờ.
A...
Sao mình lại nằm đối diện giường rồi?
Nhạc Yên Nhi ngồi phắt dậy, lúc này cô mới nhận ra mình đang ngủ trên salon, nếu cô nhớ không nhầm thì mình phải nằm trên giường mới đúng.
Chẳng lẽ...
Là mộng du à?
Nhạc Yên Nhi vội vàng xem vết thương trên chân, một mảng tím xanh, điều này chứng minh chuyện tối qua không phải một giấc mơ, cô thực sự bò lên giường rồi, nhưng chuyện gì đang xảy ra thế?
Ngay vào lúc cô đang bực bội thì Dạ Đình Sâm mở cửa phòng tắm bước ra, có vẻ đã rửa mặt xong.
Hắn chẳng thèm nhìn cô, vẫn lạnh lùng vô tình như vậy.
Nhạc Yên Nhi nuốt nước bọt, rụt rè hỏi:
- Sao... sao em lại nằm trên ghế?
- Cô không ngủ ở salon thì còn ngủ ở đâu?
Dạ Đình Sâm liếc nhìn sang, thấy Nhạc Yên Nhi ngẩn ra như vậy, hắn cảm thấy lúc cô nhóc này ngái ngủ trông thật đáng yêu.
Còn có thể ngốc hơn được nữa không nhỉ?
- À... Có lẽ là em sẽ nằm trên giường, anh thấy sao?
Cô run run giơ tay lên, chỉ về phía giường.
- Cô mà nằm trên giường, tôi sẽ lập tức ném cô ra ngoài.
Hắn lạnh lung nói.
- Em sẽ không lên giường, em rất ngoan!
Cô rụt người lại, ôm chặt đầu gối, ngồi yên lặng.
Chẳng lẽ mình mộng du quay về ghế salon à?
Nguy hiểm thật, nếu mình mà không mộng du rồi về lại đây thì có khi bị Dạ Đình Sâm ném ra ngoài thật!
- Đình Sâm, anh dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/742118/chuong-525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.