Hai mắt Nhạc Yên Nhi nhòa lệ, cô dường như không hề nghe thấy lời chào của bọn họ.
Lúc có người định đặt thi thể lạnh băng của ông Cố xuống giường thì Cố Văn Sinh lên tiếng.
- Chiếc xe lăn này là do bạn tốt của cha tôi tự tay chế tạo để tặng cho ông, lúc cha tôi còn sống rất thích nó, để ông ngồi thêm một chút đi.
Nhạc Yên Nhi đứng ở ngoài cửa nghe vậy thì nước mắt vốn đong đầy trong mắt cô cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài.
Chỗ cô đứng vừa hay có thể nhìn thấy chính diện ông nội, đầu ông tựa vào lưng ghế, trong lòng còn ôm chiếc ấm Tử Sa mà Dạ Đình Sâm tặng.
Gương mặt của ông còn chưa nổi lên sắc xanh đen của người chết mà chỉ hơi tái đi thôi, thậm chí cô còn nghĩ ông chỉ đang ngủ chứ chưa qua đời.
- Ông ơi…
Cô run rẩy hét lên, muốn gọi ông tỉnh lại.
Tiếng gọi cay đắng này vừa thốt lên, cổ họng của cô liền trào lên cảm giác đau đớn, giống như có vô số cây kim đâm vào vậy.
Đau…
Thật sự rất đau…
Bà Cố vốn đang khóc nhưng vừa nghe thấy giọng nói của Nhạc Yên Nhi liền vội nhìn sang, hiển nhiên bà ta không ngờ là cô sẽ tới.
Bà ta vừa nghĩ tới con gái của mình vẫn còn ở trong trại giam thì sự hận thù trong lòng lại dâng lên, bà ta như phát điên xông qua chỗ cô, mặc kệ xung quanh đấy còn khách khứa mà tát một cái thật mạnh lên mặt Nhạc Yên Nhi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/742100/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.