- Anh có thể chỉ dạy cho Quảng Thịnh một bài học, cho đám người nói lung tung kia nhận được cảnh cáo là đủ rồi không? Có thể đừng tuyệt tình đến vậy được không anh?
- Tuyệt tình?
Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày, đôi mắt phượng lạnh thấu tâm can, trong đó là sự điên cuồng đang gào thét:
- Lúc trước Lâm Viễn Đường không tuyệt tình sao? Ông ta chết rồi còn hại cả nhà anh phải mang tiếng xấu! Sỉ nhục cha anh, sỉ nhục mẹ anh, ông ta làm thế không tuyệt tình sao?
- Ông ta cũng đã chết rồi, anh cần gì so đo với người đã chết chứ?
Nhạc Yên Nhi cũng nóng nảy đến mức nắm chặt cánh tay hắn.
- Thế nhưng cha anh cũng đã chết là họ còn không buông tha cho ông ấy.
Dạ Đình Sâm lạnh nhạt đáp.
Một người đã chết nhưng lại nhận tổn thương mãi mãi không thể lành.
- Lẽ nào… lẽ nào không có cách giải quyết khác sao?
Cô run rẩy hỏi.
- Không, trừ khi anh chết!
Hắn nói từng chữ, rõ ràng rành mạch.
Câu nói kia của hắn như tiếng sấm bên tai, khiến cô run lên, suýt chút nữa ngã xuống.
Cô không thể ngờ chuyện năm đó lại khiến hắn oán hận đến thế, cô hiểu nhưng cô lại không thể chỉ nhìn mà không ngăn được!
Cô ôm chặt hắn, khổ sở cầu xin:
- Dạ Đình Sâm… Anh đừng thế này được không? Em không chịu được thấy anh khổ sở, nhưng cũng không thể đứng nhìn Quảng Thịnh bị hủy hoại được…
- Vậy em đừng nhìn nữa, được không? Mọi chuyện cứ để anh giải quyết.
Thấy áo sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/742086/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.