Cuối cùng Trần Lạc cung kính thưa:
- Phó chủ tịch, là… là cô Cố đâm phu nhân, giờ phu nhân còn đang trong phòng cấp cứu.
- Đây… đây không thể trách con được, đều tại cô ta muốn cướp đồ của con đấy chứ! Lúc trước rõ ràng dì chọn con cơ mà, nếu không phải Nhạc Yên Nhi chen vào thì con mới chính là bà Dạ! Họ không phân biệt đúng sai nhưng phó chủ tịch chắc chắn hiểu mà phải không, dù sao lúc trước cũng chính bà đã chọn con mà!
Cố Tâm Nguyệt như thể đang cố nắm lấy cọng rơm cứu mạng, tiếng nói vừa run rẩy vừa điên cuồng, ánh mắt cô ta nhìn phó chủ tịch cũng tràn ngập mong chờ.
- Thế nhưng giờ con dâu tôi là Nhạc Yên Nhi.
Phu nhân Minh Tú tao nhã mỉm cười, lời nói ra cũng rất nhẹ nhàng.
Cố Tâm Nguyệt run lên, thấy nụ cười này của phu nhân Minh Tú bỗng cô ta khó nén nổi sợ hãi đang trào dâng trong lòng.
Bà có ý gì?
- Giờ phải… cũng không nói lên sau này cũng là thế, chỉ cần Dạ Đình Sâm ly hôn với Nhạc Yên Nhi là được mà? Con là con cưng của nhà họ Cố, là tiểu thư nhà giàu, chỉ có con mới xứng với Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi là cái thá gì cơ chứ?
- Còn cô thì là cái thá gì?
Phu nhân Minh Tú nghe được lời này thì không hề do dự cho cô ta một cái tát thật mạnh.
Đàn ông nói chuyện bằng nắm đấm còn phụ nữ dùng bàn tay, ngay cả người phụ nữ đã ngoài năm mươi như phu nhân Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/742077/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.