Nhạc Yên Nhi không biết mình thiếp đi lúc nào, cô chỉ biết mình đã quá mệt mỏi, thậm chí còn vất vả hơn cả lần đầu tiên, toàn thân cô đau rã rời.
Khi tỉnh lại, cô đau đến nỗi không mở nổi mắt, cơ thể rã rời khiến cô suýt thì ngất xỉu.
Trời!
Tên khốn này tối qua đã làm gì mình vậy?
Cô cố mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Dạ Đình Sâm.
Hắn vuốt ve tóc cô, dịu dàng nói:
- Vất vả rồi, anh pha nước nóng rồi, lát nữa em ngâm đi.
Nhạc Yên Nhi đau đến nhăn nhó mặt mày, thật sự là tức không chịu nổi, cô cắn lên vai hắn một cái.
Dạ Đình Sâm cũng không kêu, hắn chỉ khẽ nhăn mày.
Cô cảm thấy chẳng có gì vui cả.
Nhạc Yên Nhi không cắn nữa, cô tức giận nói:
- Hôm qua anh làm sao đấy hả? Cắn thuốc à?
- Đúng.
Vừa nghe vậy, sắc mặt hắn u ám đi nhiều.
Ánh mắt sắc như dao rơi xuống đất.
Nhạc Yên Nhi nhìn theo thì thấy một bộ đồ ngủ tơ lụa màu hồng.
Đó không phải đồ của cô, thế nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn thấy quen mắt. Suy nghĩ một hồi cô mới nhớ ra đây là đồ ngủ của Cố Tâm Nguyệt!
Đây là bộ mà cô ta thích nhất, là quà bà Cố tặng khi cô ta tròn mười tám tuổi. Nó cũng là bộ đồ ngủ mà một người có mới nới cũ như Cố Tâm Nguyệt mặc lâu nhất.
- Vì sao đồ của Cố Tâm Nguyệt lại ở đây?
Cô có một suy đoán nhưng không dám nghĩ nhiều, cô thực sự không muốn tin điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/742071/chuong-480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.