Mười lăm phút sau, cáp treo dừng lại.
- Chúng ta về đi.
Dạ Đình Sâm vừa chạm chân xuống đất, tay vịn lan can, bình thản nói.
- Không chơi tiếp à? Em thấy thú vị lắm, ở đây còn có trò bungee kìa!
Nhạc Yên Nhi ranh mãnh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dạ Đình Sâm.
- Em sợ độ cao cơ mà? Hơn nữa hệ số an toàn của những hạng mục giải trí này là có hạn, bình quân mỗi năm đều có một, hai sự cố. Hệ số an toàn còn phải chờ khảo nghiệm nên anh quyết định chúng ta đi về thôi, có thể làm chuyện khác để xả stress.
Hắn nghiêm trang nói, tuy nhiên sắc mặt kia hoàn toàn không có sức thuyết phục.
Nhạc Yên Nhi chớp đôi mắt nai, cười hì hì:
- Dạ Đình Sâm, không phải là anh sợ mấy trò chơi tốc độ cao này chứ?
- Anh không sợ.
Hắn lạnh nhạt đáp nhưng tay vẫn không chịu buông lan can ra.
Cảm giác lâng lâng còn đang bao vây khiến Dạ Đình Sâm không đi nổi.
Chết tiệt, ai là người phát minh ra thứ này thế? Khi nó lao từ điểm cao nhất xuống, cảm giác mất trọng lực đó khiến hắn ngạt thở.
Nhưng hắn không thể nói ra, trở thành trò cười cho thiên hạ trước mặt người mình yêu thì quá mất mặt.
- Không sợ thì đi chơi thuyền hải tặc, chơi bungee, chơi đồng hồ quả lắc với em đi.
Nhạc Yên Nhi bám chặt lấy tay hắn, cười híp mắt lôi hắn đi.
- Trần Lạc, có phải tôi còn tài liệu chưa ký không?
Dạ Đình Sâm giả vờ bình tĩnh hỏi.
Trần Lạc đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/742062/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.