- Minh Tinh Tinh, hôm nay anh không có tâm trạng đánh em,tránh ra đi.
Dạ Đình Sâm nghe thấy cậu nhóc nhắc đến Nhạc Yên Nhi thì trong lòng run lên, trong căn phòng này còn tràn đầy hơi thở của cô, nó có mặt khắp mọi nơi, giày vò mỗi một tế bào trên cơ thể hắn.
Cô đi rồi, hắn nên làm gì bây giờ?
Minh Tinh Tinh nghe thế thì bĩu môi:
- Có tâm trạng cũng không được đánh em đâu nhé, em là một đứa bé vô tội mà! Anh ơi, lần này em nói thật với anh, chị thích em như thế, nói không chừng em ra tay là chị sẽ quay về đấy!
- Em nói cái gì?
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì cau mày, ánh mắt sắc bén của hắn thong thả liếc qua cậu nhóc, dọa nó sợ run lên.
Nó nhe răng ra, sợ hãi rụt đầu lại, nói:
- Sao anh lại nhìn em như thế, em nói gì sai à?
- Sao em lại biết cô ấy bỏ đi?
Dạ Đình Sâm híp mắt lại hỏi.
- Ồ… em đoán…
Nó chột dạ chớp chớp đôi mắt to sáng trong của mình, lộ ra vẻ đáng yêu vô hại, nhưng Dạ Đình Sâm hoàn toàn không bị mắc bẫy.
Tuy rằng Minh Tinh Tinh nói mình đoán Nhạc Yên Nhi bỏ nhà đi, nhưng hắn đâu có thừa nhận, sao giọng điệu của tên nhóc này lại chắc chắn đến thế?
Bàn tay to lớn của hắn đột ngột bắt lấy vai nó, hắn hỏi:
- Có phải em biết cô ấy ở đâu không? Mau nói cho anh biết!
- Nói, em nói! Chị đang ở ngoài cửa đấy, lúc nãy em về thì nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/742046/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.