- Nếu không muốn quấy rầy thì bây giờ cô nên về thành phố A ngay, tôi đã mua vé máy bay rồi.
- Chủ tịch Dạ, em thực sự là Mạnh Y Bạch, anh phải tin em.
Cô ta muốn cử động tay nhưng lại không hề có sức, Đỗ Hồng Tuyết chỉ đành khó khăn nói ra mấy lời này.
Nhưng ngoài dự kiến, Dạ Đình Sâm gật đầu:
- Tôi tin cô, tôi tin từng lời của cô, cô nói cô không muốn quấy rầy chúng tôi phải không? Cô nói tôi đã thành kẻ vô tình vô nghĩa vì Yên Nhi phải không? Vậy đưa cô đi chẳng phải lựa chọn tốt nhất sao? Chứng minh tôi có tình, cũng chứng minh cô rộng lượng, cái cớ tốt như vậy cô còn không thuận theo, vậy cô chờ cái gì?
Đỗ Hồng Tuyết nghe thấy câu trả lời này thì sửng sốt.
Không, không phải thế này!
Dạ Đình Sâm sẽ áy náy với mình, sẽ để mình an tâm chữa bệnh ở Anh, sẽ tốt với mình, sẽ đền bù lại tất cả những tổn thất bao năm qua của mình.
Anh ta có thể cứu mình chỉ vì khuôn mặt, vậy bây giờ mình không chết, tại sao anh ta lại như thế?
- Chủ tịch Dạ, anh không phải người như vậy, không phải...
Đỗ Hồng Tuyết cố gắng nói, chẳng biết là để Dạ Đình Sâm nghe hay để an ủi chính mình nữa.
- Mạnh Y Bạch rời xa tôi mười năm, tôi đã biến thành người thế này, cô nên tiếp nhận điều này mới phải.
Hắn cười lạnh rồi buông cổ Đỗ Hồng Tuyết ra.
Sau đó, hắn lấy khăn lau tay rồi vứt chiếc khăn đi như rác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/742027/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.