Anjoye nghe thế thì không nhịn được cười:
- Đúng thế, người ngoài như chị không tiếp xúc nhiều với em mà cũng biết được phong cách xử sự và tính cách của em, mẹ em sinh ra em, nuôi dưỡng em nhưng… tại sao bà lại không hiểu lòng em cơ chứ?
Câu nói cuối cùng của anh ta… biến thành than thở và oán trách.
Bao nhiêu năm nay, trong lòng Anjoye chỉ có oán hận.
Nhạc Yên Nhi thấy được sự đau khổ của anh ta, không nhịn được lên tiếng:
- Nhưng tất cả những chuyện này đều không phải là lỗi của Dạ Đình Sâm, chẳng lẽ cứ phải tiếp tục tranh đấu như thế sao? Hai người không thể bỏ qua cho đối phương ư?
- Đúng thế, không phải là lỗi của Dạ Đình Sâm, nhưng em hỏi chị… chẳng lẽ lại là lỗi của em sao?
Khóe môi của anh ta nhếch lên thành một nụ cười bi thương, anh ta nhìn chằm chằm vào cô:
- Anh ta có sự nghiệp thành công, gia đình mỹ mãn, sau này chị còn có thể sinh cho anh ta một đứa con, còn em thì sao? Em trở thành con tốt thí của gia tộc, tính cách của em trở nên vặn vẹo, vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh mặt trời, Yên Nhi, chị nói cho em biết, thế có công bằng không?
Tất cả những lời mà Nhạc Yên Nhi muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng, cô không thốt ra nổi một một tiếng nào.
Anh ta và Dạ Đình Sâm đều không có lỗi…
- Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?
Nhạc Yên Nhi mấp máy môi, thất thần hỏi.
Anjoye nở nụ cười thê lương:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/741954/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.