Cô thấy Lâm Đông Lục đã tỉnh, lại còn dứt cả mặt nạ oxy xuống nên rất lo:
- Anh tỉnh rồi à? Cảm thấy sao rồi, anh đợi chút để tôi đi gọi bác sĩ nhé.
Trong lúc vội vàng thậm chí cô còn quên đầu giường bệnh có chuông mà đứng bật dậy định đi gọi người.
Nhưng cô vừa mới xoay người đã bị Lâm Đông Lục nắm chặt cổ tay kéo lại.
- Không cần đâu, anh ổn rồi.
Tiếng anh ta rất nhẹ, có thể do vừa tỉnh lại nên chưa có sức, nhưng Nhạc Yên Nhi nghe thấy thế lại rất khó chịu.
- Anh đã thế này rồi mà còn ổn cái gì hả?
Nhạc Yên Nhi giận dữ quay lại, không ngờ nhìn thấy Lâm Đông Lục nhợt nhạt mỉm cười.
- Em cũng biết rồi phải không? Em biết anh sắp điên rồi, sắp không kiểm soát bản thân được nữa phải không?
Anh ta cười hỏi lại, trong đó cất giấu cả bi ai khó nén.
Cô thấy sắc mặt tái nhợt cùng nụ cười yếu đuối kia trong lòng cũng xót xa, gật nhẹ đầu.
Từ bé đến giờ anh ta đều rất xuất sắc, sao có thể chấp nhận việc mình sẽ trở thành kẻ điên được chứ?
Cảm xúc trong mắt cô như lưỡi dao đâm vào tim Lâm Đông Lục.
Giọng anh ta bỗng trở nên nghiêm túc hẳn:
Sao em lại tới thăm anh, vì thương hại à? Bác sĩ Trương gọi cho tôi báo tình trạng của anh rất tệ, tôi cũng không ngờ lại đã tới mức này. Tại sao anh lại đến bệnh viện một mình? Sao Hank và Bạch Nhược Mai không đi cùng anh? Cả mẹ anh nữa, anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/741931/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.