Ra khỏi phòng họp, Dạ Đình Sâm hỏi:
Cô ấy tới lâu chưa? Gần bốn mươi phút rồi. Sao không báo cho tôi? Dạ Đình Sâm ngừng bước, lạnh lùng liếc Trần Lạc khiến cậu run lên.
- Bởi vì... bởi vì phu nhân nói tôi không nên quấy rầy ngài.
Trần Lạc nơm nớp đáp.
Làm sao cậu biết được thái độ của Dạ Đình Sâm bây giờ và khi trước có thể khác biệt như thế được, trước kia còn chưa có Nhạc Yên Nhi thì công việc là thứ nhất, bây giờ có cô rồi thì công việc cũng phải dẹp sang một bên.
Một cuộc họp ban giám đốc quan trọng như vậy mà chỉ bằng một câu đã có thể quyết định nó có tiếp tục được hay không.
Trần Lạc cảm thán không thôi.
Đôi mắt phượng của Dạ Đình Sâm nheo lại, có vẻ rất nguy hiểm:
Về sau nếu có chuyện tương tự thì cậu tự gánh hậu quả. Vâng! Lần sau sẽ không thế nữa ạ! Trần Lạc vội cam đoan, cậu biết việc này được bỏ qua nên thở phào nhẹ nhõm.
Đang định bước tiếp thì chẳng ngờ Dạ Đình Sâm đi phía trước lại dừng bước, Trần Lạc nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy hắn đang nhìn bánh ngọt trên bàn làm việc của mình.
Hộp bánh ngọt nhỏ xinh kia không phải của tiệm gần công ty.
Nghiệp chướng!
Chủ tịch, ngài nghe tôi giải thích... Vợ tôi mang đồ ăn cho cậu? Đôi mắt đen của hắn nhìn xoáy vào Trần Lạc, thậm chí không thèm che giấu vẻ lạnh lẽo.
Tôi… tôi… tôi... Phu nhân chỉ cảm thấy tôi đáng thương thôi... Vợ tôi mang đồ ăn cho cậu! Lần này không phải hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/741882/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.