Mỹ nhân yếu đuối khóc như đóa bạch hợp ngậm sương mai, thật quá đáng thương.
Nếu là một người đàn ông bình thường hẳn đã sớm thương xót, mỹ nhân nói gì liền nghe nấy.
Đáng tiếc, cô ta gặp Dạ Đình Sâm.
Hắn không đổi sắc, vẫn lạnh lùng như vũ.
- Vì sao cô nghĩ tôi sẽ giúp cô? Đỗ Hồng Tuyết chẳng ngờ hắn tuyệt tình như vậy, không hề đồng cảm với mình chút nào, thái độ của hắn hệt như đang bàn chuyện làm ăn.
- Tôi...
Đỗ Hồng Tuyết ngập ngừng.
Phải, vì sao mình lại nghĩ hắn sẽ giúp mình? Vì hắn giúp mình hai lần nên mình mới nghĩ bản thân đặc biệt với hắn sao? Bầu không khí trong phòng trở nên lúng túng.
Cô ta do dự một lát rồi lên tiếng:
- Không phải tôi cảm thấy anh nhất định sẽ giúp tôi, chỉ là tôi hết cách rồi, nếu ngay cả anh cũng không đồng ý giúp thì tôi chỉ đành nhận mệnh thôi.
Lời này rất cao thâm.
"Không đồng ý" chứ không phải là "không thể", mấy chữ này lập tức đưa chuyện hắn có giúp cô ta hay không thành chuyện ý nguyện cá nhân của hắn.
Dạ Đình Sâm chậm rãi ngước lên rồi nhìn cô ta một lượt.
Ánh mắt lạnh băng như xuyên qua thân thể Đỗ Hồng Tuyết, nhìn thấu suy nghĩ của cô ta.
Bị nhìn đến chột dạ, Đỗ Hồng Tuyết bỗng nghe hắn nói:
- Tôi có thể giúp cô.
Cô ta còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy hắn nói tiếp: Nhưng tôi có một yêu cầu. Anh nói đi. Cô ta vội vàng lên tiếng.
- Tránh xa Nhạc Yên Nhi ra.
Đỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/741830/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.