Tô Phỉ khóc như mưa, nước mắt rơi đẫm áo.
Cô ta vươn tay nắm lấy ống quần của Âu Duyên Tây.
- Không phải đâu Âu thiếu, anh nghe em nói đi mà, em thực sự không muốn hại chết Nhạc Yên Nhi đâu…
- Mấy tên làm việc cho cô đã khai cả rồi, bốn mươi chai cồn.
Cô nói cô không muốn hại chết Nhạc Yên Nhi, mẹ kiếp, chẳng lẽ cô muốn mời cô ấy xem pháo hoa à? Âu Duyên Tây nói được mấy câu thì không nhịn được mà phun ra cả lời thô tục.
Gã quen biết Dạ Đình Sâm đã hơn hai chục năm nay, hai người là bạn nhau từ thuở còn bé tí, nếu bây giờ có hiềm khích gì với nhau vì con đàn bà này thì gã sẽ bóp chết cô ta.
Tô Phỉ khóc òa lên thành tiếng rồi lắc đầu sợ hãi:
- Em chỉ định phá nát mặt cô ta để dạy cho cô ta một bài học thôi mà.
Âu Duyên Tây nhìn Tô Phỉ như thể gã mới gặp cô ta lần đầu tiên.
Gã không thể ngờ rằng cô gái bình thường dịu dàng là thế mà lại có trái tim ác độc thế này.
Âu Duyên Tây nhếch môi cười lạnh: Giỏi lắm, tôi cũng chỉ dạy cho cô một bài học mà thôi, cô yên tâm đi. Âu thiếu, em theo anh lâu như thế, chẳng lẽ anh không niệm tình cũ một chút nào ư? Tô Phỉ đã chìm trong tuyệt vọng.
- Cô? Cô chẳng qua chỉ là một đôi giày rách mà thôi, ai lại đi niệm tình với một đôi giày rách bao giờ? Gương mặt của Âu Duyên Tây vẫn bảnh bao như xưa, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/741774/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.