Nhạc Yên Nhi cứ mải nghĩ về buổi bán đầu giá ngày mai, không tài nào ngủ được.
Rạng sáng mới mơ màng chợp mắt, không biết có phải vì ban ngày nghĩ gì thì ban đêm sẽ mơ thấy hay không mà cô lại mơ thấy mẹ mình.
Đó là năm cô mười một tuổi.
Trong phòng bệnh, người mẹ bị căn bệnh ung thư giày vò khiến khuôn mặt càng ngày càng tiều tuỵ, cô bé Nhạc Yên Nhi nhoài người bên cạnh giường, chỉ khóc, không biết phải làm sao.
- Yên Nhi… Mẹ yếu ớt gọi tên cô.
Nhạc Yên Nhi vội vàng lau nước mắt, ghé sát mặt vào, nói với mẹ:
- Mẹ, con ở đây.
Bởi vì cơ thể mẹ có phản ứng kháng thuốc nên tinh thần vô cùng kém, đôi mắt thất thần nhưng vẫn gắng gượng nhìn cô.
- Yên Nhi, con là một đứa bé kiên cường, sau này…phải chăm sóc tốt cho bản thân.
Cô gái nhỏ rưng rưng nước mắt nhưng kiềm chế không để nó chảy xuống, gật đầu mạnh đầu nói:
- Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt bản thân.
Trên gương mặt người mẹ lộ ra nụ cười vui mừng nhưng lập tức nhíu chặt mày vì đau đớn.
Nụ cười như hoa phù dung sớm nở tối tàn, bởi vì ngắn ngủi nên vô cùng xinh đẹp.
Người mẹ hít một hơi thật sâu, dường như đang cố gắng đè nén cơn đau trong người, sau đó lấy ra hộp trang sức tinh xảo từ dưới gối đưa cho Nhạc Yên Nhi.
- Yên Nhi, đây là quà mẹ tặng cho con.
Nhạc Yên Nhi nhận lấy cái hộp, cẩn thận mở nó ra, dù gì thì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/741720/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.