Cố Tâm Nguyệt bị ánh mắt đó làm hoảng sợ, chờ đến lúc bình tĩnh lại thì Dạ Đình Sâm đã đi rất xa.
Cô ta ôm ngực thở hổn hển, có cảm giác như vừa từ cõi chết trở về.
Một cơn gió đêm thổi qua làm Cố Tâm Nguyệt thấy lạnh cả người, sờ tay ra sau lưng mới phát hiện mồ hôi đã thấm ướt áo.
Nhớ lại ánh mắt khi nãy của Dạ Đình Sâm, Cố Tâm Nguyệt vẫn còn sợ hãi, cảm giác đó quá kỳ lạ, hệt như đang đứng giữa bờ vực sinh tử, sự sống hay cái chết của cô ta đều phụ thuộc vào một câu nói của hắn.
Rốt cuộc hắn là ai? Cố Tâm Nguyệt chưa bao giờ tò mò về thân phận của người đàn ông kia như lúc này, nhưng cô ta đã không còn dũng cảm để đi điều tra nữa.
Chỉ dùng một ánh mắt mà có thể khiến mình cảm giác được sự sợ hãi tột cùng, nếu người này thực sự biến lời nói thành hành động, Cố Tâm Nguyệt sợ rằng mình không chịu nổi.
Dạ Đình Sâm bước vào cổng chính của nhà họ Cố, đi qua hoa viên, hắn rút điện thoại ra, bấm một dãy số.
Chưa đến giờ tan làm nên Trần Lạc đang ngồi nghỉ ngơi, vừa thấy tên trên màn hình di động, cậu lập tức ngồi thẳng dậy:
- Chủ tịch.
Dạ Đình Sâm giao việc rất nhanh:
- Nhiệm vụ mới, xóa một video.
Nói xong, hắn lập tức gác máy.
Nhưng ngay sau khi Dạ Đình Sâm gác máy một giây thì lập tức có cuộc gọi đến, thời gian vô cùng chính xác, không sai một giây nào, cứ như người gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/741703/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.