Dạ Đình Sâm ôm eo Nhạc Yên Nhi đi vào góc vắng người, cho đến khi không nhìn thấy ai nữa.
Đến lúc này Nhạc Yên Nhi mới thả lỏng thân thể, chân mềm nhũn ngã xuống.
Hắn nhanh tay ôm cô vào lòng.
Khuôn mặt đẹp đến mức khó tin đang phóng đại trước mắt, nhưng Nhạc Yên Nhi không thể quên được hoàn cảnh hiện tại của cô cũng có phần của hắn.
- Cút đi! Đừng chạm vào tôi! Đây là câu nói cuối cùng của cô trước khi hôn mê.
Chưa bao giờ có ai dám bảo hắn cút đâu.
Dạ Đình Sâm khẽ cười, bế người trong lòng lên.
- Không chạm vào em ư? Không được đâu.
– Đôi mỏng thầm thì bên vành tai tinh xắn của cô.
Lúc tỉnh lại, Nhạc Yên Nhi phát hiện mình đã trở lại phòng khách sạn.
Tuy trang trí giống hệt nhau nhưng chắc chắn đây là một căn phòng mới.
Có lẽ do đêm qua căn phòng cũ kia bị phá hoại quá rồi.
Cô nhớ đến chuyện đêm qua, lập tức đề phòng kiểm tra người mình, phát hiện bộ lễ phục rách rưới đã bị thay thế bằng một bộ váy dài màu gạo trắng rất vừa vặn.
- Yên tâm, là người giúp việc thay đồ cho cô.
Giọng nói quen thuộc truyền đến, Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu lên, thế mới phát hiện còn có người khác trong phòng.
Ở trên sofa cách đó không xa, người đàn ông ngả lưng ra sau, lười nhác ngồi, hai tay gối sau đầu.
Tư thế dù hoàn toàn thả lỏng nhưng trong mắt vẫn có khí thế vương giả đặc thù của người ở trên địa vị cao.
Đôi mắt như ngọc đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/741596/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.