Chương trước
Chương sau
Thân phận của cô ta thay đổi đột ngột, hạt giống hận thù đó bùng phát trong trái tim của Diệp Lâm Đông và Diệp Lai Tây.
Trước đây, nếu cô ta có thể quản lý tốt mối quan hệ của mình với Diệp Lâm Đông và Diệp Lai Tây, thay vì tỏ ra kiêu ngạo, thì có lẽ cô ta đã không rơi vào kết cục như ngày hôm nay.
Nếu Diệp Lâm Đông và Diệp Lai Tây yêu cô ta từ tận đáy lòng của họ, ngay cả khi nhà họ Diệp không còn chấp nhận cô ta ở bên ngoài, họ sẽ giúp cô ta một cách bí mật và chăm sóc cô ta thật tốt.
Nhưng bây giờ... hai anh em đều vô tâm với cô ta và không có ý định chăm sóc cô ta.
Cô ta nên làm gì tiếp theo đây?
Cô ta còn có tương lai sao?
Lời nói của Diệp Lai Tây khiến cô ta đau đến mức quên cả khóc, bị vệ sĩ lôi ra ngoài trong tuyệt vọng.
Diệp Mộc Giản, Diệp Lâm Đông và Diệp Lai Tây bước vào phòng khách, thấy phòng khách không có ai, họ vào phòng cho khách theo lời nhắc nhở của người hầu.
Khi họ nhìn thấy ông cụ Diệp, ông cụ Diệp trông có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng ông ta đã hết lời khen ngợi y thuật của Hứa Liên Kiều.
Họ không biết chuyện gì đang xảy ra. Sau khi chào hỏi, họ hỏi thăm ông cụ: “Bố. bác sĩ Hứa trị liệu cho bố xong rồi sao? Bố thấy thế nào rồi?”
Ông cụ Diệp nói: "Cảm thấy tốt lắm, thân thể thoải mái, nhưng bố hơi mệt."
"Ngủ một giấc sẽ tốt hơn, khi tỉnh lại thì uống thuốc, ngày mai hẵng đi tắm rửa," Hứa Liên Kiều dặn dò xong thì nhìn về phía Diệp Mộc Phồn: "Chúng ta đi thôi."
"Được rồi," Diệp Mộc Phồn ra hiệu cho Hứa Liên Kiều: "Bác sĩ Hứa, xin mời.”
Tận mắt chứng kiến y thuật của Hứa Liên Kiều, ông ấy càng tỏ ra lịch sự hơn với Hứa Liên Kiều.
Diệp Mộc Giản nhìn Hứa Liên Kiều và muốn chào cô ấy, nhưng quá xấu hổ nên không nói được lời nào.
Chuyện năm đó, ông ta cũng có lỗi.
Đứa con gái ngoan của ông ta đã bị ông ta bỏ quên sau khi tìm kiếm hơn mười ngày.
Nếu ngay từ đầu ông ta không đồng ý với đề nghị của Vương Tư Như và tiếp tục tìm kiếm, với sức mạnh của nhà họ Diệp, âm mưu của Vương Viễn Hạo chắc chắn sẽ bị bại lộ, Hứa Liên Kiều sẽ không sống ở bên ngoài hơn 20 năm, mà là sẽ yên ổn trong nhà họ Diệp.
Chuyện năm đó, ông ta đã sớm biết mình sai, nửa đêm nằm mơ bị ác mộng đánh thức, không biết đã hối hận bao nhiêu lần.
Bây giờ con gái ruột của ông ta đã được tìm thấy, đang ở rất gần ông ta, ông ta muốn trịnh trọng nói lời xin lỗi với cô và mong cô tha thứ, nhưng nhìn thấy thái độ lạnh nhạt và xa lánh của cô đối với ông cụ Diệp và Diệp Mộc Phồn, như một người xa lạ, ông ta lại rụt rè.
Hứa Liên Kiều đối xử với bố và em hai của ông ta với vẻ mặt thơ ơ, huống chi là ông ta?
Ngay cả khi ông ta đến gần, chắc chắn sẽ chỉ tự chuốc lấy nhục nhã thôi.
Ông ta không dám tự mình nói chuyện với Hứa Liên Kiều, vì vậy ông ta nháy mắt với Diệp Lâm Đông và Diệp Lai Tây.
Diệp Lâm Đông và Diệp Lai Tây nhìn nhau rồi đi theo sau Hứa Liên Kiều rời khỏi phòng khách.
“Bác sĩ Hứa!” Khi cả nhóm người bước vào sân, Diệp Lâm Đông ngăn Hứa Liên Kiều đang chuẩn bị lên xe.
Hứa Liên Kiều nhìn lại anh ta.
“Bác sĩ Hứa,” Diệp Lâm Đông bước đến gần cô ấy và nói một cách đầy tội lỗi: “Những gì xảy ra hồi đó đều là lỗi của bố mẹ, anh không dám cầu xin sự tha thứ của em… Anh chỉ muốn nói với em rằng, cảm ơn em đã cứu Bắc Bắc. Nếu có chuyện gì xảy ra với Bắc Bắc, cho dù anh chết cũng không hết tội, em không chỉ cứu mạng Bắc Bắc mà còn cả mạng sống của anh nữa... Khi anh biết em là em gái của anh, anh đã rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc, anh... nếu sau này em cần sự giúp đỡ thì cứ nói với anh..."
Mặc dù Hứa Liên Kiều không già lắm, nhưng cô ấy đã vào Nam ra Bắc và nhìn thấy nhiều loại người, vì vậy cô ấy có một số khả năng để hiểu biết con người.
Diệp Lâm Đông có bờ lưng thẳng tắp, đôi mắt trong veo, khí chất trong sạch, có thể thấy anh ta là một người ngay thẳng.
Huyết thống... có lẽ là điều kỳ diệu nhất trên thế giới này.
Cô ấy và Diệp Lâm Đông chỉ là những người xa lạ mới gặp vài lần, nhưng Diệp Lâm Đông đã khiến cô ấy cảm thấy rất thân thiện.
Cô ấy đã thấy nhiều người đàn ông như Diệp Lâm Đông, một số đẹp trai hơn Diệp Lâm Đông, và một số có khí chất trong sạch hơn Diệp Lâm Đông, nhưng vào lúc này, Diệp Lâm Đông nhìn cô ấy với vẻ tội lỗi, khi anh ta xin lỗi và cảm ơn cô, lại khiến lòng cô nảy sinh một cảm giác rất lạ.
Có vẻ như... là uất ức tủi thân.
Nó giống như một đứa trẻ đang đánh nhau và thua cuộc ở bên ngoài, khi có người thân đến, nỗi buồn biến thành sự tủi thân uất ức, muốn gục vào vòng tay của người thân mà khóc lớn.
Năm đó những người bỏ rơi cô ấy là Vương Tư Như và Diệp Mộc Giản, cô ấy ghét Vương Tư Như và Diệp Mộc Giản, nên dù họ có quan hệ huyết thống với nhau thì cô cũng không thể có ấn tượng tốt với Vương Tư Như và Diệp Mộc Giản.
Nhưng năm đó, Diệp Lâm Đông là người vô tội, cô ấy không ghét Diệp Lâm Đông, vì vậy huyết mạch tương liên khiến cô ấy cảm thấy Diệp Lâm Đông rất thân thiết.
Cứ như thể... cảm giác lần đầu gặp đã quen thân, một vài câu nói là có thể rút ngắn khoảng cách giữa họ.
Từ trước đến nay cô ấy luôn làm những gì mình muốn, sẽ không để bản thân chịu uất ức.
Cô ấy ghét Diệp Mộc Giản và Vương Tư Như, thậm chí không thèm nhìn họ, nhưng bây giờ, Diệp Lâm Đông khiến cô ấy cảm thấy gần gũi, cô ấy cũng không  vì Diệp Mộc Giản và Vương Tư Như mà giận chó đánh mèo với anh ta, nên đã mỉm cười, nói: "Được rồi, sau này nếu có chuyện gì phiền toái, nhất định sẽ đến tìm anh!"
Thấy cô ấy thật lâu không lên tiếng, Diệp Lâm Đông vốn dĩ rất căng thẳng, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của cô ấy, nói sau này nếu gặp phải chuyện gì sẽ tìm anh ta, anh ta rất cao hứng gật đầu liên tục: "Được, được, anh sẽ cho em số điện thoại di động của anh. Nếu sau này em cần gì thì cứ gọi cho anh."
Diệp Lai Tây nói: "Còn cả anh nữa!"
Hứa Liên Kiều lấy điện thoại di động ra, nhập số của hai người, lần lượt gọi vào điện thoại của hai người, sau một hồi chuông, cô ấy liền cúp máy: "Đây là số điện thoại của tôi, đừng đưa cho người khác mà không có sự cho phép của tôi, tôi thích sự yên tĩnh."
Diệp Lâm Đông và Diệp Lai Tây càng kích động hơn, liên tục gật đầu: "Nghe lời em hết!"
Hứa Liên Kiều lại cười với họ: "Tôi đi đây."
Diệp Lâm Đông dao động trước nụ cười của cô ấy, tim đập rộn ràng, rồi nhanh chóng hoàn hồn lại: "Cùng nhau đi nhé? Bọn anh cũng muốn gặp Bắc Bắc."
“Đúng rồi!” Diệp Lai Tây cũng nói: “Cùng nhau đi đi.”
Hứa Liên Kiều không hề phản đối, gật đầu với họ rồi lên xe của Đường Dạ Khê.
Diệp Lai Tây và Diệp Lâm Đông ở trong một chiếc xe hơi khác.
Trên xe, Diệp Lai Tây nói với Diệp Lâm Đông: "Nếu em gái cướp đồ chơi của em khi còn nhỏ là Kiều Kiều, không cần con bé cướp, em sẽ cho con bé tất cả!"
Diệp Lâm Đông: "... Haha."
Em trai anh ta không ra vẻ anh trai gì cả, khi còn nhỏ đã cướp đồ chơi với Diệp Tri Nam, không biết bao nhiêu lần đánh Diệp Tri Nam đến phát khóc, rồi lại bị mẹ đánh.
Dạy mãi không sửa!
"Anh không tin em sao? Anh nghiêm túc đấy!" Bị khinh thường, Diệp Lai Tây lo lắng nói: "Nhìn Kiều Kiều cười rộ lên đẹp như thế nào chứ? Đôi mắt cô ấy vừa tối lại vừa sáng, giống như bầu trời đầy sao, một cô em gái xinh đẹp như vậy, nhìn em cười, nhẹ nhàng gọi em một tiếng anh hau, em sẽ cho cô ấy tất cả mọi thứ! Không giống như Diệp Tri Nam, mắt mũi láo liên, lúc nói chuyện thì vênh váo, lần nào cũng dùng tròng trắng mắt nhìn em, há mồm là ra lệnh cho em, hồi nhỏ em đã muốn bóp chết cô ta rồi.”  Diệp Lâm Đông: "..."1
Em trai của anh ta thực sự đã oán than không biết bao nhiêu lần khi còn nhỏ, tại sao em gái của người khác lại mềm mại dễ thương, còn em gái mình thì lại không đáng yêu chút nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.