Chương trước
Chương sau
Ông cụ Diệp cảm thấy con dâu lớn của mình là một người não tàn, nên cũng luwoif nói những điều vô nghĩa với bà ta.
Ông ta luôn hối hận lúc trước đã không chịu nổi lời khẩn cầu của con trai cả và đã gật đầu đồng ý với cuộc hôn nhân của con trai cả và Vương Tư Như.
Càng hiểu rõ về Vương Tư Như, ông ta càng cảm thấy Vương Tư Như thật vô dụng ngoại trừ khuôn mặt trông có vẻ hơi ổn.
Vợ của ông ta cũng không thông minh, nhưng lại tốt bụng và thật thà.
Vương Tư Như không những không thông minh mà còn ngu ngốc, hẹp hòi, keo kiệt và xấu tính.
Một gia đình như ông ta sẽ không dễ dàng để con cháu ly hôn, hơn nữa, không lâu sau khi Vương Tư Như được gả vào nhà họ Diệp, đã sinh liên tiếp hai đứa cháu.
Nhìn mặt đứa nhỏ, ông ta chỉ có thể cố gắng hết sức chịu đựng.
Những gì ông ta có thể làm là mang hai đứa cháu của mình đến bên cạnh và dạy dỗ chúng, để chúng ít tiếp xúc với Vương Tư Như, để không học được những thủ đoạn keo kiệt, đê tiện và thô tục của Vương Tư Như.
Ông ta thừa nhận mình là người trọng nam khinh nữ, ông ta rất bận rộn với công việc và quỹ thời gian có hạn, vì vậy ông ta dành nhiều thời gian hơn cho vài đứa cháu trai của mình và ít để ý đến hai cô cháu gái.
Hai cháu gái sẽ do vợ ông và hai con dâu quản.
Cô con dâu thứ hai thông minh và có tài nên cô cháu gái nhỏ của ông đã phát triển tính cách đáng yêu, hoạt bát và tốt bụng.
Con dâu lớn thì tâm tư hẹp hòi, cháu gái lớn thì được mẹ cưng chiều, cứ phải coi mình là trung tâm vũ trụ.
Ông ta đã hơn một lần mắng con trai cả và con dâu, yêu cầu họ phải dạy dỗ Diệp Tri Nam thật tốt, mỗi lần như vậy hai người đều khúm núm dạ vâng, nhưng thời gian trôi qua, vẫn không thấy Diệp Tri Nam có một chút ăn năn, ngược lại còn gây ra đại họa như hôm nay.
Diệp Tri Nam trưởng thành như thế này đã rất sai lệch, nếu không cho Diệp Tri Nam một bài học, cô ta sẽ chỉ trở nên vô pháp vô thiên hơn thôi.
Lần này khiến Diệp Tri Nam bị đánh đau, chỉ có như vậy thì Diệp Tri Nam mới biết hai chữ "sợ hãi" viết như thế nào, để cô ta không cảm thấy mình là trời, cả thế giới đều phải cưng chiều cô ta giống mẹ của cô ta.
Sau này cô ta sẽ không dám gây chuyện nữa.
Dù Vương Tư Như có khóc lóc van xin như thế nào đi chăng nữa, ông ta vẫn không hề lay chuyển.
Năm mươi phát, không bớt một cái nào.
Khi cuộc trừng phát sắp kết thúc, Diệp Tri Nam khóc đến khản cả cổ, sức lực vùng vẫy càng ngày càng kém, nằm trên băng ghế, hấp hối.
Sau khi hết năm mươi cái, Vương Tư Như chạy đến, ôm chầm lấy cô ta và hét lớn: "Diệp Miểu, Diệp Miểu!"
Diệp Miểu đi tới bên cạnh Diệp Tri Nam, kiểm tra tổng quát: "Bà chủ lớn yên tâm, cô chủ chỉ bị thương ngoài da, không bị thương tới gân cốt, dưỡng thân một khoảng thời gian sẽ ổn."
Cho dù người đánh Diệp Tri Nam không thích Diệp Tri Nam như thế nào, thì anh ta vẫn nhớ rõ thân phận của Diệp Tri Nam là người nhà họ Diệp, vì thế không thể đánh cô ta đến mức tàn phế được.
"Cái gì mà bị thương ngoài da? Cậu bị mù sao? Không thấy Nam Nam chảy máu sao? Rất nhiều máu..." Vương Tư Như run giọng: "Lâm Đông không chảy máu chút nào, quần của Nam Nam đã ướt đẫm máu. cái này gọi là bị thương ngoài da sao?"
"..." Sắc mặt Diệp Lâm Đông tái xanh.
Làm sao anh ta lại có thể nghe ra ẩn ý trong lời mẹ nói rằng, anh ta không chảy máu thì bà ta không hề cảm thấy an tâm thế?
Anh ta có thực sự là con ruột của mẹ không vậy?
Vương Tư Như vừa mở miệng mắng người, Diệp Miểu không muốn nói một lời với bà ta, vẫy tay với trợ lý nói: "Đưa cô chủ trở về phòng."
Anh ta là bác sĩ gia đình nhà họ Diệp, nhưng anh ta chủ yếu phục vụ cho ông cụ Diệp, nếu muốn anh ta ngoan ngoãn cúi đầu nghe lời mắng chửi của Vương Tư Như thì phải đợi đến khi Diệp Mộc Giản lên chức gia chủ nhà họ Diệp kia!
Trợ lý đỡ Diệp Tri Nam và muốn nhấc Diệp Tri Nam khỏi băng ghế. Ngay khi anh ta di chuyển Diệp Tri Nam, cô ta đã hét lên: "Mẹ, con đau! Mẹ, con sắp chết rồi, mẹ ơi!"
Vương Tư Như đau lòng rùng mình, run giọng nói: "Nam Nam, con hãy chịu đựng đi, con yêu, chịu đựng đi, chúng ta về phòng bôi thuốc thì sẽ không đau nữa..."
Lúc này, bà ta hận ông cụ Diệp đến chết.
Hận không thể dùng dao đâm chết ông cụ Diệp.
Sao lão già chết tiệt này lại dám đối xử với con gái cưng của mình như thế chứ?
Con gái của bà ta là thiên kim tiểu thư, là con gái lớn của nhà họ Diệp, thân thể như ngọc, sao ông ta có thể đánh con gái bà như thế này?
Tại sao lão già này vẫn chưa chết chứ?
Vừa khóc, bà ta vừa an ủi Diệp Tri Nam và nguyền rủa ông cụ Diệp một cách thậm tệ.
Diệp Tri Nam không cho người ta động vào, vừa chạm vào là cô ta đã hét lên đau đớn.
Quần áo cô ta ướt đẫm mồ hôi, ngẩng đầu nhìn Diệp Lâm Đông và Diệp Lai Tây: "Bọn mày đều chết hết rồi sao? Em gái bọn mày bị đánh thế này, bọn mày là anh mà không biết đến hỗ trợ hả, tao nuôi bọn mày có ích lợi gì chứ?"
Bà ta tức giận trừng mắt nhìn Diệp Lâm Đông và Diệp Lai Tây, cứ như thể Diệp Lâm Đông và Diệp Lai Tây không phải con ruột của bà ta, mà là kẻ thù của bà ta.
Bà ta giận chó đánh mèo lên Diệp Lâm Đông và Diệp Lai Tây.
Bà ta hận vì vừa rồi họ lại không cầu xin ông cụ Diệp tha thứ cho Diệp Tri Nam.
Hai người họ, một người là cháu trai đích tôn của nhà họ Diệp, người còn lại là cháu trai thứ. Nếu họ có thể quỳ xuống lạy ông cụ Diệp như bà ta và khẩn thiết cầu xin ông cụ Diệp tha cho Diệp Tri Nam, ông cụ Diệp chắc chắn sẽ nghe lời họ.
Càng nghĩ đến đây, bà ta càng tức giận, càng nghĩ càng hận, bà ta tức giận mắng: "Tao đã nói với bọn mày bao nhiêu lần rồi? Bọn mày là anh trai thì phải chăm sóc em gái của mình thật tốt. Nam Nam là cô gái duy nhất trong nhà chúng ta, bọn mày xem bọn mày đã là gì? Em gái bị đánh thành như vậy, bọn mày chỉ biết đứng một bên nhìn, lương tâm của bọn mày làm bằng sắt đá sao?"
Diệp Lai Tây đang đỡ Diệp Lâm Đông đang toát mồ hôi lạnh, không thể đứng thẳng được, mũi dùi của Vương Tư Như đột nhiên lao vào anh ta và anh trai, anh ta cau mày nói: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Anh cả cũng bị thương mà? Hơn nữa Nam Nam bị phạt gia pháp, bọn con không nhìn thì có thể làm gì? Chẳng lẽ cãi lại mệnh lệnh của ông nội, đối nghịch với ông nội sao?"
Vương Tư Như tức giận gầm lên trong lòng, bọn mày phải chống lại lão già đó, phải làm trái lệnh của lão già chết tiệt đó chứ.
Nhưng ngoài miệng, bà ta không dám hé một lời.
Trong lòng bà ta đầy tức giận và hận thù, nhịn quá lâu không tìm được cách trút bỏ, đột nhiên bùng phát, bà ta đột ngột đứng dậy, lao đến cho Diệp Lai Tây một cái tát vào mặt: "Tao nuôi mày lớn như vậy, mày không học cách chăm sóc em gái, lại còn cãi lại tao đúng không?"
Tát một cái, bà ta vẫn chưa nguôi giận, lại tát thêm hai cái: "Thằng con trai bất hiếu, quỳ xuống cho tao!"
“Cô kêu ai quỳ xuống?” Trong nháy mắt, cháu trai yêu quý bị Vương Tư Như tát ba cái, ông cụ Diệp tức đến mức suýt chút nữa ngất xỉu.
Ông ta cầm ấm trà trên bàn ném lên người Vương Tư Như: "Cô quỳ xuống cho tôi!"
Vương Tư Như rùng mình sợ hãi, một lúc sau, bà ta nhìn ông cụ Diệp với khuôn mặt ảm đạm: "Bố, Lai Tây là con trai của con mà? Là do con mang thai chín tháng mười ngày mà? Con dạy dỗ con trai mình cũng là sai sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.