Chương trước
Chương sau
“Như Lan, bà tỉnh lại là quá tốt rồi!” Ông ta nắm tay Hứa Như Lan, trìu mến nhìn nói: “Như Lan, tôi đã nộp đơn ly hôn với Ôn An An, chờ ly hôn với cô ta xong, chúng ta sẽ tái hôn.”
“Tái hôn?” Hứa Như Lan nở nụ cười yếu ớt: “Tại sao tôi phải tái hôn với ông chứ?”
Lúc đầu, khi Hứa Như Lan chưa xảy ra chuyện, Vương Phái Đông muốn ly hôn thì bà ta không chịu nên bị ông ta đẩy xuống cầu thang trở thành người thực vật.
Khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, bà ta nghe chính miệng con trai nói dưới sự điều hành của Vương Phái Đông, ông ta đã nhận được giấy ly hôn và kết hôn với Ôn An An, giờ bà ta đã trở thành vợ cũ của ông ta.
Bà ta hận thấu xương.
Hận không thể tự tay lóc xương lóc thịt đôi gian phu dâm phụ kia.
Lúc đầu bà ta không muốn ly hôn, vì không muốn để kẻ thứ ba lấn lướt gây rắc rối cho con cái.
Bây giờ, Vương Phái Đông sắp phải vào tù, sau này nhà họ Vương sẽ do con trai bà làm chủ, kẻ thứ ba kia đừng hòng được lợi lộc gì từ nhà họ Vương, tại sao bà ta phải tái hôn chứ?
Bà ta cũng không phải là một trạm thu gom rác, hễ thứ rác rưởi nào cũng gom về.
“Như Lan, tôi biết trước kia tôi đã sai rồi, là tôi đã phụ bà, tôi xin lỗi…” Vương Phái Đông nắm chặt tay Hứa Như Lan, nhìn vào mắt bà ta ăn năn: “Lúc trước tôi bị Ôn An An dụ dỗ nên đã làm nhiều chuyện sai trái, Như Lan, hãy tha thứ cho tôi, sau này chúng ta hãy sống với nhau thật tốt.”
“Tha thứ cho ông ư?” Hứa Như Lan cười yếu ớt: “Vì để kẻ thứ ba chen chân vào nhà mà ông đã lấy mạng tôi, đẩy tôi xuống cầu thang, giết hại vợ mình. May mà tôi tốt số nên mới nhặt được cái mạng này về, tại sao tôi phải nhảy vào cái hố lửa đó nữa chứ?”
“Không phải tôi cố ý đẩy bà xuống cầu thang đâu!” Vương Phái Đông sốt ruột phản biện: “Là tôi không cẩn thận lỡ tay đẩy bà xuống cầu thang! Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng bao nhiêu năm rồi, mặc dù lúc đó tôi đã bị Ôn An An mê hoặc, đã làm sai nhiều chuyện nhưng tình cảm của tôi đối với bà sâu đậm, sao có thể giết bà được chứ? Hơn nữa tôi nào có gan giết bà, đúng chứ?”
“Lời của ông đáng tin sao?” Hứa Như Lan nhìn ông ta đầy mỉa mai: “Ông nói với cảnh sát khác hoàn toàn, ông nói với họ rằng tại tôi không cẩn thận ngã xuống cầu thang, mà rõ ràng ông đã đẩy tôi xuống, ông nói dối không chớp mắt, vô liêm sỉ và không có trách nhiệm. Ly hôn với một người đàn ông như ông là may mắn của đời tôi, tại sao lại tôi phải tái hôn chứ?”
“Như Lan, tôi không cố ý nói với cảnh sát như thế, tôi không còn cách nào khác!” Vương Phái Đông lo lắng nói: “Là tôi lỡ tay đẩy bà xuống cầu thang, nhưng bà bảo mẫu kia nói tôi cố ý đẩy bà mà bà lại bị thương rất nặng, nếu cảnh sát nghe lời bảo mẫu thì tôi sẽ bị bắt ngồi tù, tôi không còn cách nào khác đành phải bỏ tiền ra để người bảo mẫu nói bà không cẩn thận bị ngã, như vậy cảnh sát mới không nghi ngờ tôi.”
“Là ông cố ý đẩy tôi!” Hứa Như Lan kinh tởm nói: “Ông và Ôn An An quan hệ bất chính, vì ông muốn kết hôn với cô ta, mà tôi không chịu ly hôn nên ông đã nghĩ cách giết tôi để cho Ôn An An kia một chỗ đứng.”
“Tôi không có!” Vương Phái Đông lo lắng giơ tay phải lên: “Như Lan, nếu bà không tin, tôi sẽ thề. Chúng ta đã làm vợ chồng nhiều năm như vậy, còn sinh ra hai đứa con, tôi thật lòng yêu bà. Tuy rằng lúc đó tôi bị Ôn An an mê hoặc ly hôn với bà nhưng trong lòng tôi bà vĩnh viễn là người mà tôi yêu nhất.”
Ông ta nhìn vào mắt Hứa Như Lan và trìu mến nói: “Như Lan, bà nhất định phải tin tôi, tôi vẫn luôn thương yêu bà. Giờ tôi đã biết Ôn an An là thứ gì rồi, tôi càng nhận ra bà mới là tốt nhất, mới là người phụ nữ quan trọng nhất với tôi, cưới được bà là may mắn nhất trong đời tôi. Như Lan, còn trẻ làm vợ chồng, về già làm bạn. Chúng ta đã nắm tay đi qua biết bao giông bão, giờ bà tỉnh lại chính là ông trời có mắt đã cho tôi cơ hội, chúng ta phải nắm chắc cơ hội này để tái hôn, hãy quên hết những chuyện trước kia đi, làm lại từ đầu, được không?”
Ông ta cao to đẹp trai, phong độ có thừa, tuy đã ngoài năm mươi nhưng do chăm sóc tốt nên chỉ mới như bốn mươi, phong trần, đẹp trai và quyến rũ.
Khi ông ta nhìn một người phụ nữ đầy trìu mến, sẽ khiến trái tim người ta loạn nhịp và mê muội.
Đánh giá về ngoại hình, ông ta có thể được coi là một người đàn ông hấp dẫn và chất lượng cao, nếu không thì Ôn An An kiêu ngạo sẽ không chọn ông ta.
Nhưng khi Hứa Như Lan nhìn bộ dạng trìu mến này của ông ta, bà ta chỉ muốn nôn.
Bà ta sẽ không bao giờ bị tên đàn ông cặn bã này lừa dối nữa.
Làm vợ chồng hơn hai mươi năm, chỉ vì một kẻ thứ ba mới quen nhau chưa đầy nửa năm mà ông ta đã nhẫn tâm đẩy bà ta xuống cầu thang không chút do dự, lại còn nhanh chóng ly hôn với bà ta và kết hôn với Ôn An An.
Người đàn ông này không chỉ lạnh bạc vô tình mà còn nham hiểm độc ác.
Bà ta đã bị lừa dối một lần, sẽ không bị lừa dối lần thứ hai!
Hứa Như Lan nhìn Vương Phái Đông mỉa mai nói: “Mọi người vào đi.”
Vương Phái Đông sững sờ: “Cái gì?”
Cánh cửa mở ra và mấy cảnh sát bước vào, theo sau là Vương Ích Thước.
Vương Phái Đông đột ngột đứng lên khỏi mặt đất, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.
Cảnh sát bước đến chỗ Vương Phái Đông và lấy còng tay ra: “Vương Phái Đông, ông đã bị nghi ngờ cố ý giết người, mời ông theo chúng tôi về điều tra.”
Vương Phái Đông mở to mắt, hết nhìn Hứa Như Lan rồi lại nhìn cảnh sát, bỗng hiểu ra: “Mấy người… mấy người nghe lén!”
Ông ta không ngờ cuộc nói chuyện giữa hai người đã bị nghe lén, ông ta đã nói những lời không nên nói.
Tại đồn cảnh sát, Vương Phái Đông có chết cũng không chịu thừa nhận rằng ông ta đã đẩy Hứa Như Lan, nhưng vừa rồi, chính ông ta đã nói với Hứa Như Lan rằng mình lỡ tay đẩy bà ta xuống.
Giờ thì hay rồi, cảnh sát đã nắm rõ bằng chứng, ông ta còn chưa kịp về nhà tẩu tán tài sản thì đã bị còng tay rồi.
Lần này, bằng chứng vô cùng xác thực, cho dù ông ta không bị kết tội cố ý giết người không thành thì cũng sẽ bị phán tội ngộ sát không thành, lại bị cảnh sát bắt về nhà giam, vài năm sau mới được ra. Trong lúc này, ông ta chưa kịp tẩu tán tài sản, chờ thêm vài năm nữa, không biết khi đó tài sản có còn hay không.
Càng nghĩ ông ta càng sợ, mặt mày tái mét, ánh mắt hốt hoảng đảo mấy vòng, nhìn Vương Ích Thước: “Mày đã biết trước rồi đúng không? Mày đã biết cảnh sát đặt máy nghe lén ở đây và đứng ở ngoài đợi sẵn phải không?”
Vương Ích Thước gật đầu: “Đúng!”
“Tại sao mày không nhắc tao?” Ông ta hất tay cảnh sát lao về phía Vương Ích Thước: “Đồ con bất hiếu, tao là bố đẻ của mày, tại sao mày lại muốn hại tao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.