Chương trước
Chương sau
Thấy Đường Dạ Khê và Bách Lý Ánh Hàn ôm nhau như vậy, trong lòng Cố Thời Mộ cảm thấy hơi khó chịu.
Anh cau mày, vô thức muốn bước tới tách hai người ra, nhưng nghĩ lại thì từ trước đến nay Đường Dạ Khê luôn là một người có tính cách hướng nội. Có chuyện gì cô đều quen giấu kín trong lòng, rất hiếm khi cô có thể trút hết ra một cách thoải mái như vậy. Đây là chuyện tốt, anh không nên ngăn cản cô.
Thế là, Cố Thời Mộ cứ đứng nguyên tại chỗ.
Đường Dạ Khê khóc một trận đã đời trong mười mấy phút, mọi tủi hờn, ấm ức kể từ khi phải chia tay với Bách Lý Ánh Hàn đều được trút bỏ một cách thoải mái.
Khóc xong, cô cũng trở nên tỉnh táo.
Cô xấu hổ đứng dậy, nhìn ngực áo Bách Lý Ánh Hàn ướt đẫm nước mắt của mình, cô không kìm được mà đưa tay ra muốn lau khô cho anh ấy.
Bách Lý Ánh Hàn cúi đầu nhìn, lùi lại một bước tránh bàn tay của cô, nói: “Không sao, lát nữa nó sẽ khô thôi.”
Đường Dạ Khê gật đầu rồi quay đầu lại nhìn Cố Thời Mộ, giọng cô càng khàn hơn: “Bây giờ Bạch Lý Tùy Băng... đang ở nhà chúng ta ư?”
Cố Thời Mộ gật đầu: “Đúng vậy.”
Đường Dạ Khê nói: “Anh có thể giao anh ta cho anh Hàn không?”
Cố Thời Mộ lại gật đầu: “Anh đã nói rồi, đây là chuyện của em, anh sẽ tôi tôn trọng ý kiến của em.”
“Vậy thì hãy giao anh ta lại cho anh Hàn đi.” Sau khi khóc một trận thỏa thích trong vòng tay của Bách Lý Ánh Hàn, cô bỗng cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Bách Lý Tùy Băng là một tên khốn, nhưng anh ta là em trai và cũng là người thân duy nhất của Bách Lý Ánh Hàn, nể mặt anh ấy, cô không thể làm khó Bách Lý Tùy Băng được.
Cố Thời Mộ gật đầu, nói với Cố Thu Vũ: “Đưa Bách Lý Tùy Băng ra đây.”
Cố Thu Vũ gật đầu đáp: “Vâng thưa cậu chủ.”
Ngay sau đó, Bách Lý Tùy Băng được đưa đến phòng khách.
Quần áo anh ta xộc xệch, trên mặt còn có vết thương. Có thể thấy Cố Thời Mộ đã cho anh ta một bài học.
Nhìn thấy vệ sĩ của nhà hộ Cố áp giải Bách Lý Tùy Băng vào, Bách Lý Ánh Hàn không kìm lòng được mà bước vài bước về phía anh ta.
Đường Dạ Khê chú ý thấy lúc đi lại, chân trái của Bách Lý Ánh Hàn trông hơi yếu, phải kéo lê trên đất, không dám dùng lực.
Cô chợt nghĩ đến câu nói đó của Bách Lý Tùy Băng: “Anh trai hoàn hảo của tôi đã biến thành người què.” Trái tim cô như thắt lại, đau đớn kịch liệt như bị ai đó đâm một nhát thật mạnh, vô cùng khó chịu, nước mắt vừa mới kìm lại được bây giờ lại trào ra.
Bách Lý Tùy Băng hơi không thoải mái khi nhìn thấy Bách Lý Ánh Hàn.
Anh ta không muốn khiến anh trai nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác, thảm hại này của mình. Là anh ta đã đánh giá thấp Cố Thời Mộ.
Anh ta tự cho rằng mình hành sự rất kín kẽ, cẩn thận, không ai có thể truy ra được anh ta đã đưa Đường Dạ Khê đi đâu, nhưng người của Cố Thời Mộ lại nhanh như vậy tìm thấy bọn họ. Điều đó như giáng một cái tát nặng nề lên mặt Bách Lý Tùy Băng.
Anh ta tự nhận mình là một siêu hacker, hack toàn bộ camera giám sát ở hai bên đường, tưởng rằng không ai có thể tìm thấy anh ta và Đường Dạ Khê, nhưng Cố Thời Mộ đã cho anh ta một sự bất ngờ trước nay chưa từng có.
Anh ta đã thua trong một mớ hỗn độn, thua một cách thảm hại.
Bách Lý Ánh Hàn chỉ tiến lên vài bước rồi dừng lại, lạnh lùng nhìn Bách Lý Tùy Băng, gọi: “Lại đây.”
Cố Thu Vũ ra hiệu, vệ sĩ của nhà họ Cố liền thả Bách Lý Tùy Băng ra.
Bách Lý Tùy Băng đi đến bên cạnh Bách Lý Ánh Hàn, cúi đầu nói: “Anh trai...”
“Quỳ xuống.” Bách Lý Ánh Hàn ra lệnh.
Bách Lý Tùy Băng mím môi, không lên tiếng cãi lại anh trai mà lập tức khụy gối, quỳ trên mặt đất.
Quỳ thì quỳ, chẳng có gì to tát cả.
Anh ta không để tâm đến những chuyện đó.
Chỉ cần anh trai có thể bớt giận, anh ta thế nào cũng được hết.
Bách Lý Ánh Hàn nói với Cố Thu Vũ: “Phiền anh tháo sợi dây thừng cột trên cổ tay nó ra.”
Hai tay Bách Lý Tùy Băng bị trói sau lưng bằng dây thừng.
Cố Thu Vũ nhìn Cố Thời Mộ.
Cố Thời Mộ gật đầu đồng ý.
Cố Thu Vũ liền bước tới, cúi người cởi dây trói cho Bách Lý Tùy Băng.
Hai cánh tay của Bách Lý Tùy Băng đã tê cứng vì bị trói, sau khi sợi dây được nới lỏng ra, anh ta vô thức cử động hai cái tay một chút.
Bách Lý Ánh Hàn lạnh lùng nhìn anh ra, nói: “Cởi áo ra.”
Bách Lý Tùy Băng ngẩng đầu lên nhìn anh ấy một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống, cởi hết áo trên người ra, không chừa lại chút nào.
Bách Lý Ánh Hàn tiếp tục ra lệnh: “Đưa thắt lưng cho anh.”
Bách Lý Tùy Băng một hai nghe theo lời của anh trai, cởi thắt lưng, giơ tay đưa cho Bách Lý Ánh Hàn.
Vừa cầm vào chiếc thắt lưng, Bách Lý Ánh Hàn đã không dừng lại một giây nào, vung tay quất mạnh lên lưng em trai.
Cố Thời Mộ đã nói rằng, anh tôn trọng ý kiến của Đường Dạ Khê.
Đường Dạ Khê không nói gì hết đã đồng ý giao lại Bách Lý Tùy Băng cho anh ấy.
Nhưng anh ấy không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi cứ thế đưa em trai mình rời khỏi đây.
Làm vậy là quá có lỗi với Đường Dạ Khê, lương tâm anh ấy sẽ rất cắn rứt.
Bất cứ ai điều gì sai trái cũng đều đáng bị trừng phạt, cho dù người đó là cậu em trai anh ấy yêu thương nhất. Đặc biệt, em trai anh ấy còn làm tổn thương người mà anh ta không nên làm tổn thương nhất.
Bách Lý Ánh Hàn dồn hết sức lực, dồn hết sự tức giận của mình với Bách Lý Tùy Băng lên chiếc thắt lưng, vung tay đánh lên lưng anh ta vang lên những tiếng chát nghe mà chói tai.
Chiếc thắt lưng da vừa mỏng vừa cứng đánh lên da thịt của Bách Lý Tùy Băng lập tức khiến phần lưng anh ta rách một vết rất dài, trầy da toác thịt, máu tươi cũng lập tức chảy xuống lưng Bách Lý Tùy Băng.
Thân thể Bách Lý Tùy Băng không kiểm soát được mà hơi lắc lư, nhưng anh ta vẫn quỳ ngay ngắn, không dám nhúc nhích, cũng không dám ngẩng đầu lên.
Đánh một roi, nhìn thấy da thịt phần lưng của em trai bị rách toạc ra, máu chảy xuống dọc theo vết thương, trái tim Bách Lý Ánh Hàn khẽ run rẩy, rồi chợt mềm lòng.
Lúc đánh roi thứ hai, cánh tay anh ấy hơi nhũn ra, lực kém xa so với lần thứ nhất, chỉ để lại một vết xanh tím trên lưng Bách Lý Tùy Băng, da thịt không bị rách.
Roi thứ ba, roi thứ bốn, rồi roi thứ năm...
Lúc mới bị đánh, Bách Lý Tùy Băng chỉ cúi đầu, sống lưng vẫn thẳng tắp. Nhưng sau khi hứng chịu hết roi này đến roi khác, cuối cùng anh ta cũng không chống đỡ được nữa, khom eo xuống, hai tay chống lên đất mới không ngã sấp trên mặt đất.
Rất đau, nhưng từ đầu đến cuối anh ta không kêu rên một tiếng nào, cũng không cầu xin anh trai thương xót.
Anh ta không sợ đau, chưa bao giờ biết sợ đau là gì.
Anh ta chỉ vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Sợ anh trai tức giận rồi nhìn anh ta bằng ánh mắt đau đớn và thất vọng.
Anh ta biết mình đã sai rồi.
Anh ta không nên làm vậy với Khê Khê.
Anh ta cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên làm chuyện đó với Khê Khê nữa...
Có lẽ, anh ta thật sự là một kẻ điên...
Bách Lý Tùy Băng nhắm mắt lại, để mặc cho từng cơn đau dữ dội cứ hết lần này đến lần khác quét qua người mình, từ đầu đến cuối không phát ra một tiếng động nào.
Người đầu tiên không cầm lòng được không phải là Bách Lý Tùy Băng, mà là Đường Dạ Khê.
Nhìn chiếc thắt lưng được vung lên rồi lại hạ xuống lưng Bách Lý Tùy Băng hết lần này đến lần khác, rồi để lại những vết thương xanh tím. Nhìn vết máu loang lổ trên phần lưng của Bách Lý Tùy Băng, cô chợt nhớ đến thời thơ ấu của mình.
Khi đó cô chỉ mới mười hai tuổi, sống một cách chật vật khổ sở.
Sau đó, cô đột nhiên mắc bệnh sởi, bệnh truyền nhiễm, còn sốt cao, nổi mẩn đỏ khắp người.
Vì là bệnh truyền nhiễm nên cô bị Đường Cẩm Địch ném vào bệnh viện, không ai thèm đoái hoài đến cô...
Không, cho dù không phải là bệnh truyền nhiễm thì hẳn là cũng không ai thèm quan tâm đến cô.
Tuy nhiên, vì là bệnh truyền nhiễm nên ngay cả bác sĩ và y tá cũng ít lui tới, trừ khi phải đi kiểm tra phòng bệnh và cấp phát thuốc. Phòng bệnh của cô tĩnh lặng như tờ, ngay cả một chút tiếng động cũng không có.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.