Chương trước
Chương sau
Có quá nhiều chỗ để giấu thiết bị nghe lén, mà Bách Lí Tùy Băng sẽ không cho cô thời gian để kiểm tra từng chỗ một.
Cô không dám mạo hiểm tính mạng của các con trai mình nên chỉ có thể làm theo lời Bách Lí Tùy Băng là rời văn phòng một mình, không dẫn theo ai, cũng không nói với ai một lời.
Một chiếc ô tô màu bạc có rèm che đậu bên ngoài văn phòng.
Đường Dạ Khê liếc nhìn biển số xe và biết đó là xe của Bách Lí Tùy Băng.
Đã lâu không gặp, thói quen của Bách Lí Tùy Băng vẫn không thay đổi chút nào.
Cô mở cửa bước lên xe, chưa kịp ngồi xuống thì xe đã nổ máy lao đi như một mũi tên.
Nhìn rõ người ngồi bên cạnh, cô nén giận hỏi: “Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đâu?”
Bách Lí Tuỳ Băng cười cười, không trả lời mà đánh mạnh vào gáy cô.
Đường Dạ Khê giơ cánh tay lên để chặn lại.
Ánh mắt của Bách Lí Tùy Băng sâu thăm thẳm, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Khê Khê, nếu cô không muốn con trai mình mất đi cánh tay, đôi chân, thậm chí cả tính mạng thì đừng phản kháng.”
Đường Dạ Khê tức giận hét lên: “Bách Lí Tuỳ Băng, anh muốn làm gì?”
Bách Lí Tùy Băng lại đánh vào gáy cô: “Cô sẽ biết ngay thôi.”
Đường Dạ Khê theo bản năng định chống cự, nhưng khi nghĩ đến lời nói của Bách Lí Tùy Băng thì cô chỉ có thể kìm chế phản xạ của thân thể, để cho Bách Lí Tùy Băng chặt vào gáy cô.
Sau một cơn đau buốt, trước mắt cô chuyển sang màu đen và hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, tay và chân bị trói.
Cô nhìn quanh thì phát hiện đây là một nơi tương tự như một tầng hầm.
Trong phòng không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa ra vào.
Trong phòng tối om, chỉ có một ngọn đèn vàng mờ ảo nơi góc tường.
Miệng cô không bị bịt lại, cô thử hét lên: “Bách Lí Tuỳ Băng.”
“Bụp.” Lại một chiếc đèn khác được bật sáng lên.
Đường Dạ Khê theo tiếng động nhìn sang.
Phía không xa trước mặt cô, có một chiếc ghế sô pha.
Chiếc ghế sô pha rất sang trọng, đối lập với căn phòng đơn giản tối tăm trống rỗng.
Bách Lí Tuỳ Băng đang ngồi trên ghế sô pha, lắc lư ly rượu vang trên tay, nghiêng đầu nhìn cô.
Đường Dạ Khê ngồi dậy, tức giận nhìn anh ta: “Anh gây chuyện đủ rồi chứ? Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đâu? Bách Lí Tùy Băng, anh dám làm tổn thương đến một cọng tóc của chúng thì cả đời này tôi sẽ không tha cho anh.”
“Cô hỏi tôi gây chuyện đủ chưa hả?” Bách Lí Tuỳ Băng đứng dậy, đi đến bên cạnh Đường Dạ Khê ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm cô: “Còn cô thì sao? Đã gây chuyện đủ rồi chứ?”
“Tôi?” Đường Dạ Khê sững sờ: “Tôi đã gây ra chuyện gì?”
“Cô không gây rắc rối ư?” Ánh mắt Bách Lí Tùy Băng nghiêm nghị: “Cô nói là cô không gây chuyện, vậy thì cô và Cố Thời Mộ kết hôn là rất nghiêm túc sao? Đường Dạ Khê, cô đã quên những gì cô đã nói với tôi rồi à? Cả đời này cô chỉ trông nom hai đứa con trai, cả đời này sẽ không bao giờ kết hôn! Đây là lời cô đã nói với tôi, cô đã quên rồi sao?”
“Tôi...” Đường Dạ Khê mím môi: “Cố Thời Mộ là bố ruột của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ... Chúng tôi không kết hôn theo đúng nghĩa, tôi ở với Cố Thời Mộ là chỉ muốn cho hai đứa nhỏ một gia đình đầy đủ...”
“A…” Bách Lí Tuỳ Băng hừ giọng, ánh mắt lạnh lùng: “Sớm biết vậy thì tôi đã giết hai thằng nhãi đó từ lâu rồi.”
“Anh đang nói nhảm nhí gì vậy?” Đường Dạ Khê tức giận nói: “Tôi không ở với anh chẳng liên quan gì đến Tiểu Sơ và Tiểu Thứ cả. Đó là vì tôi không thích anh, tôi chỉ luôn coi anh như một người anh trai, là người thân thôi.”
“Tại sao cô lại không thích tôi?” Bách Lí Tùy Băng nhìn cô chằm chằm, trong mắt đầy vẻ điên cuồng và bướng bỉnh: “Tôi có chỗ nào không tốt? Chỉ cần cô ở bên tôi thì tôi sẽ đối xử tốt với cô, cô muốn gì được nấy, tôi có thể cam đoan cả đời này chỉ đối tốt với một mình cô. Tại sao cô không gả cho tôi? Tôi có chỗ nào không tốt?”
“Anh không có chỗ nào không tốt cả, nhưng tôi không có cảm giác với anh.” Đường Dạ Khê nói: “Tôi chỉ coi anh như anh trai, là người thân, tôi không muốn làm vợ anh. Tôi không thể tưởng tượng được cảnh hai chúng ta sẽ làm vợ chồng, bởi vì tôi không hề có cảm giác với anh, chỉ có tình thân chứ không có tình yêu.”
“Vậy cô có cảm giác tình yêu với ai? Có phải là Cố Thời Mộ không?” Bách Lí Tuỳ Băng cười lạnh lùng: “Đường Dạ Khê, cô cho rằng Cố Thời Mộ kết hôn với cô thật lòng sao? Không, anh ta chỉ đang lừa cô mà thôi! Mục đích của anh ta chính là hai tên oắt con Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ, khi anh ta lừa được hai thằng nhãi đó tới tay thì sẽ vứt bỏ cô như vứt rác rưởi mà thôi.”
“Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh!” Đường Dạ Khê hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lửa giận hừng hực trong lòng, nói với anh ta một cách bình tĩnh nhất có thể: “Chúng ta đừng cãi nhau nữa được chứ? Anh đã đưa Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đi đâu rồi? Tôi muốn gặp chúng.”
“Đường Dạ Khê, hình như hiện tại cô đã hiểu lầm về thân phận của mình!” Bách Lí Tùy Băng siết chặt cằm cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Hiện tại cô đang là tù nhân của tôi, cô có tư cách gì mà dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi?”
Đường Dạ Khê vừa tức giận vừa sốt ruột, cao giọng nói: “Dựa vào việc tôi chính là ân nhân cứu mạng của anh, mạng của anh là do tôi cứu. Nếu không nhờ tôi thì anh đã chết cách đây mười năm rồi.”
“Vậy thì sao?” Bách Lí Tuỳ Băng cười gằn, trong mắt loé lên sự điên cuồng: “Cô cho rằng tôi thích sống lắm sao? Đúng vậy, cô đã cứu mạng tôi nhưng sau này chính tay cô đã giết tôi! Không thể ở bên cạnh người mình yêu thì sống có khác gì chết đâu?... Ồ, không, vẫn khác nhau chứ. Bây giờ tôi sống còn đau khổ hơn là chết, sống không bằng chết.”
“Anh...” Đường Dạ Khê bực bội: “Nếu không thể là người yêu của nhau, chúng ta vẫn có thể là người thân kia mà! Trong lòng tôi, anh là anh trai của tôi, là người thân của tôi. Nếu anh thật lòng yêu tôi thì nên hiểu cho tôi mới phải, tại sao lại vì ân oán giữa hai ta mà bắt cóc Tiểu Sơ và Tiểu Thứ chứ?”
“Tôi không hề muốn làm người thân của cô, tôi chỉ muốn làm chồng của cô, làm ông xã của cô!” Đôi mắt của Bách Lí Tùy Băng điên cuồng khóa chặt Đường Dạ Khê: “Cô hoặc là cả đời này không kết hôn, nếu như kết hôn, cô chỉ có thể gả cho tôi.”
“Tôi và Cố Thời Mộ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa!” Đường Dạ Khê không muốn chọc tức anh ta nên kéo dài thời gian: “Chúng tôi ở bên nhau vì muốn cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ có một gia đình trọn vẹn…”
“Cho nên tôi mới nói hai tên nhãi kia đáng chết!” Đôi mắt Bách Lí Tùy Băng đầy vẻ độc ác.
“Anh dám!” Đường Dạ Khê cao giọng: “Anh dám động vào một ngón tay của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ thì tôi không đội trời chung với anh.”
Bách Lí Tuỳ Băng cười khẩy: “Nói giống như hiện giờ mối quan hệ của chúng ta đang rất tốt vậy.”
“Anh Băng...” Đường Dạ Khê dịu dàng nói: “Tuy rằng chúng ta đã lâu không liên lạc, nhưng trong lòng tôi, anh và anh Hàn đều là anh trai của tôi.”
“Cô còn mặt mũi mà nhắc tới anh cả của tôi ư?” Sắc mặt Bách Lí Tùy Băng đột ngột thay đổi, dùng sức đẩy mạnh cô, sắc mặt khó coi tới mức hận không thể giết chết cô: “Nếu không phải tại cô thì sao anh cả của tôi lại biến thành người què được chứ? Cô có biết hiện giờ sức khoẻ của anh cả tôi tệ đến mức nào không? Đi được vài bước đã thở hổn hển, gió vừa thổi qua đã ho sù sụ, tất cả là tại cô nên anh cả tôi mới biến thành như vậy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.