Chương trước
Chương sau
Một bên là con gái ruột từ nhỏ đã bị trộm đi, ông chưa được nuôi nấng một ngày nào.
Bên còn lại là người dì vì lo lắng bọn họ rơi vào tay mẹ kế chịu khổ sở giày vò, vì chăm sóc cho ba người anh em bọn họ mà gả cho bố của họ, cả đời không sinh đẻ đứa con của chính mình.
Bảo ông chọn thế nào?
Ông đau khổ lắc đầu: "Dì, coi như con cầu xin dì, dì đừng ép con được không?"
"Không phải dì ép con, là con ép dì!" Trong mắt Bạch Hải Đường ngấn nước: "Sau khi Thủy Tinh sinh ra An An, thân thể rất yếu. Hồi An An còn nhỏ đều là dì nuôi con bé cho các con. Đời cháu của nhà họ Ôn có chín đứa, cũng chỉ có An An do dì tự tay nuôi lớn, giờ con lại muốn đuổi An An đi, vậy sao có thể là dì ép con, là con khoét tim dì mới đúng!'
"Bà nội!" Ôn An An không nhịn được gào khóc, nhào vào lòng Bạch Hải Đường.
Đến lúc này, cuối cùng thì trái tim lạnh lẽo tuyệt vọng của cô ta cũng yên tâm được vài phần.
Ở nhà họ Ôn, địa vị của bà nội cô ta còn vượt qua cả ông nội.
Bố và chú hai, chú ba của cô ta biết ơn bà nội vì bà đã chăm sóc bọn họ, cả đời không sinh con của riêng hai ông bà. Họ tôn kính, hiếu thuận với bà nội còn hơn cả ông nội nữa.
Có bà nội che chở, nhất định bố cô ta không dám đuổi cô ta ra khỏi nhà.
Dù sau này bố mẹ cô ta thiên vị Đường Dạ Khê, chỉ cần bà nội cô ta đối xử tốt với cô ta thì cô ta đã có thượng phương bảo kiếm rồi. Tuy không danh giá như trước nữa nhưng ít nhất không phải rời khỏi nhà họ Ôn.
"An An, An An đáng thương của bà..." Bạch Hải Đường cũng ôm Ôn An An khóc nức nở.
Sắc mặt Ôn Minh Viễn trắng bệch, không nói nổi một câu.
Thấy vẻ mặt Ôn Minh Viễn đau khổ nhưng vẫn cắn răng không thỏa hiệp với Bạch Hải Đường, không muốn vứt bỏ cô, Đường Dạ Khê lại mềm lòng.
Cô tiến lên một bước nhìn Bạch Hải Đường nói: "Bà đứng ép chủ tịch Ôn nữa, thân phận của Ôn An An có được đưa ra ánh sáng hay không, lời của ông ấy không tính, tôi nói mới được."
Bạch Hải Đường ôm Ôn An An, giương mắt ngấn lệ nhìn cô: "Cô có ý gì?"
Đường Dạ Khê nói: "Ý của tôi là không cần chủ tịch Ôn báo cảnh sát, tôi sẽ báo cảnh sát. Tôi sẽ tố cáo Đường Linh Lung năm đó đánh tráo tôi, thay thế tôi bằng Ôn An An. Cho nên bà khỏi cần bức ép chủ tịch Ôn nữa, bà uy hiếp tôi là được rồi."
"Cô... cô..." Bạch Hải Đường run rẩy giơ tay lên chỉ vào mũi Đường Dạ Khê: "Cô còn trẻ sao lại ác độc như vậy? An An vô tội, vì sao cô không thể tha cho An An một con đường sống?"
"Công bố Đường Linh Lung từng làm việc ác ra ngoài, thông báo cho công chúng thân thế thật sự của Ôn An An là độc ác?" Đường Dạ Khê nhướng mày nhìn bà ta: "Nếu bà cho là như vậy, tôi không có gì để nói, tùy bà. Tóm lại, bây giờ tôi đã quyết định ngày mai sẽ báo cảnh sát tố cáo Đường Linh Lung, bà còn thắc mắc gì nữa không? Hay là bà cũng muốn uy hiếp tôi? Bà cứ nhắm vào tôi này, tôi đang đợi đây!"
"Cô... cô..." Bạch Hải Đường có thể lấy thân phận ra bắt chẹt Ôn Minh Viễn nhưng không có cách nào với Đường Dạ Khê. Bà ta chỉ vào mặt Đường Dạ Khê nói hai tiếng, phát hiện chẳng thể làm gì được cô nên bà ta bèn chuyển ngón tay chỉ vào Ôn Minh Viễn: "Minh Viễn, đây chính là đứa con gái ngoan do con sinh ra đấy, con..."'
"Bà đừng dồn ép chủ tịch Ôn nữa." Đường Dạ Khê ngắt lời bà ta: "Tạm thời tôi không nhận bố mẹ, tôi cũng sẽ không nghe lời chủ tịch Ôn nói, cho nên bà không cần ép ông ấy. Tố cáo Đường Linh Lung, báo cảnh sát bắt bà ta là quyết định của riêng tôi, không liên quan đến ai cả, bà không cần làm khó chủ tịch Ôn."
Ôn Minh Viễn nhìn Đường Dạ Khê, trong lòng xúc động vô cùng, vành mắt dần ươn ướt.
"Không." Ông nghẹn ngào nói: "Khê Khê, con là con gái của bố và mẹ. Bố mẹ đã vuột mất con hai mươi năm qua, sẽ không để lỡ cuộc sống sau này của con nữa. Xin lỗi... là bố vô dụng."
"Không sao. Con không trách người đâu chủ tịch Ôn." Đường Dạ Khê nhìn ông, cong môi cười khẽ: "Với con mà nói, người và mẹ có thể cho con thân phận hợp pháp, để Tiểu Sơ và Tiểu Thứ của con không bị chỉ trích vì lời đồn vô căn cứ, con vô cùng biết ơn. Con hiểu sự khó xử của người, với con mà nói có trở về nhà họ Ôn hay không cũng không quan trọng. So với việc trở về nhà họ Ôn, con càng muốn người từng làm việc ác bị bắt lại, chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của luật pháp."
"Cô còn nhỏ tuổi sao có thể ác độc như thế?" Bạch Hải Đường tức giận nói: "Dù thế nào Đường Linh Lung cũng là mẹ nuôi cô. Bà ta có ơn nuôi nấng dạy dỗ cô, sao cô có thể tự tay đưa bà ta vào ngục tù? Cô làm như vậy sẽ bị thiên lôi đánh chết."
"Lại là lý do này." Đường Dạ Khê nhướng mày nhìn bà ta: "Quên mất vừa rồi tôi mắng bà vô sỉ kỳ quái vì lý do này à? Theo luận điệu của bà, nếu có một người phụ nữ độc ác trộm con gái của bà đi, nuôi nấng con gái bà lớn lên thì con gái của bà chẳng những không được hận bà ta mà còn phải biết ơn bà ta, cảm kích công ơn nuôi dưỡng của bà ta ư?"
"Bà nội, Khê Khê nói không sai." Ôn Huyền Dương nói: "Bà nội, Khê Khê có bố mẹ. Nếu năm đó không phải Đường Linh Lung trộm Khê Khê đi mất, Khê Khê ở trong nhà sẽ sống một cuộc sống được cưng chiều hết mực. Nhưng Đường Linh Lung trộm Khê Khê đi, chẳng những không chăm sóc thật tốt mà suýt nữa đã hại chết Khê Khê, không thể nói bà ta có ơn nuôi dưỡng và dạy dỗ với Khê Khê được."
Đường Dạ Khê ngạc nhiên nhìn Ôn Huyền Dương.
Cô không ngờ Ôn Huyền Dương sẽ gánh áp lực nói đỡ cho mình.
Đây là bị Cố Thời Mộ mắng thức tỉnh hả?
Xem ra, nhân phẩm của anh cả hờ này của cô vẫn còn tạm được. Cố Thời Mộ mắng anh ấy một trận, anh ấy không những không trở nên xấu xa mà còn thông suốt luôn rồi.
Trẻ nhỏ dễ dạy.
"Cháu... cháu cũng trách móc bà!" Bạch Hải Đường chỉ vào Ôn Huyền Dương, sắc mặt trắng bệch, chực khóc: "Uổng công bà yêu thương các cháu rồi đúng không? Cháu trai bà thương nhất cũng giúp người ngoài chống đối bà. Bà... bà ở trong cái nhà này còn chỗ đứng nữa không?"
Ông cụ Ôn trừng mắt nhìn Ôn Huyền Dương quát to: "Huyền Dương, còn không xin lỗi bà nội?"
Ôn Huyền Dương bất đắc dĩ thở dài, hơi cúi người nói với Bạch Hải Đường: "Bà nội, cháu sai rồi, không nên mở miệng cãi lại bà. Thời gian không còn sớm, cháu đưa bà và ông nội về nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói tiếp."
"Bà không đi! Bà vừa mới đi khỏi, cô ta sẽ lập tức báo cảnh sát bắt Đường Linh Lung, công bố thân thế của An An!" Bạch Hải Đường khóc lóc: "An An đã đến tuổi bàn chuyện cưới gả. Nếu thân thế của An An bị lộ ra ngoài, các cháu bảo An An lấy chồng kiểu gì? Còn nhà nào tốt đồng ý cưới An An đây? An An là em gái của các cháu, lớn lên cùng các cháu từ nhỏ, cháu nhẫn tâm nhìn An An thân bại danh liệt thật ư?"
"Bà nội, không nghiêm trọng như thế." Ôn Huyền Dương nói: "Công khai thân thế không phải tận thế. Khê Khê làm con gái của Đường Linh Lung hơn hai mươi năm, không phải bây giờ vẫn yên lành đứng ở đây à?"
"Bà không cần biết!" Bạch Hải Đường nói: "Tóm lại, An An là công chúa nhỏ của nhà họ Ôn chúng ta, là cục cưng bảo bối một tay bà nuôi lớn. Bà quyết không thể để các cháu hủy hoại việc trọng đại trong cuộc đời con bé, hủy hoại nửa đời sau của nó!"
Đường Dạ Khê nhìn bà ta, lạnh nhạt hỏi: "Rồi sao? Tôi đã quyết định báo cảnh sát bắt Đường Linh Lung. Thân phận của Ôn An An chắc chắn sẽ bị đưa ra ánh sáng, bà chuẩn bị uy hiếp tôi thế nào để tôi bỏ qua cho Đường Linh Lung, giữ bí mật cho Ôn An An?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.