Niềm vui vẻ có thể cuốn mọi người vào trong đó.
Bố anh vui sướng, bên khóe môi anh cũng không kìm được mà vẫn luôn nhếch lên, cả người tràn ngập trong cảm xúc vui mừng vô cùng thuần khiết.
Anh đi theo ông Cố và hai đứa nhỏ, đứng ở vị trí phía sau bọn họ hai bậc thang, ánh mắt nhìn trọn vẹn hình ảnh một già hai trẻ, anh nhìn kĩ theo bọn họ đề phòng bọn họ trượt chân không cẩn thận ngã sấp xuống.
Ánh mặt trời chiếu lên trên người ba ông cháu một già hai trẻ, kéo cái bóng của họ dài thật dài.
Cố Thời Mộ đi đằng sau ba ông cháu, bước từng bước một, thong thả chậm rãi không có một chút vẻ mất kiên nhẫn nào cả.
Ánh mắt anh nhìn chăm chú bóng dáng ông Cố và hai đứa nhỏ mang theo sự dịu dàng mà người ngoài chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Ánh mắt dịu dàng chăm chú của anh giống như ba người một già hai trẻ kia chính là cả thế giới của anh.
Đường Dạ Khê đi đằng sau cách anh không xa, vừa hay có thể nhìn thấy ánh mắt của anh đang nhìn ông Cố, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ.
Ánh mắt như vậy khiến cho Đường Dạ Khê cảm thấy rất yên tâm.
Một người đàn ông có thể có được ánh mắt như vậy, dù như thế nào cũng không thể là một người xấu xa được.
Ít nhất là anh sẽ không gây chuyện bất lợi gì với con trai của cô.
Đối với cô mà nói, như vậy đã đủ rồi.
Trong phòng khách đã chất đầy ngập những món đồ chơi lấp lánh, đây đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-thien-tai-bao-boi/310873/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.