Cố Thời Mộ bế cậu lên, ôm cậu, hôn cậu và cười nói: "Bố cũng nhớ con."
Đường Tiểu Thứ vòng tay qua cổ anh, hôn đi hôn lại, mới một đêm mà giống như đã lâu không gặp.
Ông cụ Cố ngồi trong phòng khách cùng ông hai Cố và ông ba Cố, mỉm cười nhìn bọn họ.
Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê đi tới chỗ họ, Cố Thời Mộ tự mình rót hai tách trà và đưa cho Đường Dạ Khê một tách.
Anh quỳ hai gối xuống, đưa trà cho ông Cố: “Bố, mời bố uống trà!"
Đây là tục lệ của gia đình họ, ngày đầu tiên đi lấy chồng, con dâu mới hầu trà bố mẹ chồng.
Đường Dạ Khê cùng anh quỳ xuống, hai tay nâng tách trà lên trên đầu: "Bố, mờ bố uống trà!"
"Được, được, được!" Ông cụ Cố cười ha ha, đầu tiên là cầm lấy trà mà Đường Dạ Khê đưa, uống một ngụm, đặt chén trà xuống, sau đó nhận lấy trà của Cố Thời Mộ.
“Đúng dậy đi!” Ông mỉm cười bảo hai người đứng dậy, ôm một chiếc hộp gỗ lim từ bên cạnh, đặt lên bàn cà phê, đẩy về phía Đường Dạ Khê: “Khê Khê, đây là một chút tâm ý của mẹ con, con nhận đi.”
“Không cần đâu, bố, con có đủ rồi, bố không cần tốn tiền đâu.” Đường Dạ Khê vội vàng từ chối.
“Cần chứ, phải cần,” Ông cụ Cố chạm vào chiếc hộp gỗ với nụ cười đầy tình cảm: “Cái này là của mẹ A Mộ để lại, khi bà ấy hấp hối, bà ấy nói với bố rằng những thứ này là dành cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-thien-tai-bao-boi/2411585/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.