“Ồ?” Cố Thời Mộ dừng công việc và nhìn anh ấy: “Có hỏi là chuyện gì không?”
“Không.” Cố Lạc Bạch nói: “Chị dâu đi rất vội vã nên em không dám làm chậm trễ thời gian của chị ấy.”
“Anh đoán là có liên quan đến chuyện của Vô Ưu.” Cố Thời Mộ nói: “Gọi cho Tinh Không hỏi thăm xem.”
“Dạ.” Cố Lạc Bạch cầm ly cà phê bước đến ghế sô pha, gọi điện cho Tống Tinh Không.
Anh ấy nói chuyện với Tống Tinh Không hơn mười phút mới cúp điện thoại, rồi trả lời: “Anh, anh đoán đúng rồi, đúng là có liên quan đến Vô Ưu.”
Cố Lạc Bạch nói với Cố Thời Mộ thông tin mà anh ấy đã hỏi được từ Tống Tinh Không: “Em mắng Tinh Không trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, bình thường rõ là thông minh, thế mà giờ lại làm chuyện ngốc, kết quả anh đoán xem cậu ấy nói gì?”
Cố Thời Mộ hỏi: “Nói gì?”
“Cậu ấy lại nói em cũng đâu phải là em trai ruột của anh!” Cố Lạc Bạch phẫn nộ nói: “Cậu ấy hỏi em, nếu bỗng một ngày nọ anh tìm thấy em trai, em gái ruột rồi quay qua thương yêu họ, quăng em vào một xó thì trong lòng em thấy thế nào?”
Cố Thời Mộ nhìn bộ dạng tức giận của anh ấy, bật cười: “Chú trả lời cậu ấy thế nào?”
“Khi nghe câu hỏi nghiêm túc này, em cũng suy nghĩ kỹ càng rồi mới trả lời.” Cố Lạc Bạch nghiêm nghị nói: “Anh à, nếu đổi lại anh là Tống Tinh Không, em là Tống Khả Ninh, Đường Vô Ưu thành em trai ruột của anh, hẳn là lúc đầu em sẽ thấy rất hụt hẫng, chắc chắn trong lòng sẽ mong anh thương em hơn Đường Vô Ưu, nhưng em vẫn sẽ thương Đường Vô Ưu…”
“Em sẽ lo lắng anh bị kẹp giữa em và Đường Vô Ưu mà buồn khổ, em sẽ giúp anh chăm sóc cậu ấy, cố gắng để cậu ấy chấp nhận em, nếu cậu ấy có thể chấp nhận em, em sẽ tiếp tục ở lại trong nhà, nếu cậu ấy vì em ở trong nhà mà thấy không thoải mái thì em sẽ dọn ra ngoài, dù gì em cũng đã trưởng thành, có thể tự lo cho cuộc sống của mình được rồi.”
Nói đến đây, anh ấy thở dài: “Nhưng có một điều em không thể buông bỏ được, đó là nếu như anh có em trai và em gái ruột rồi, sẽ không thương em nữa, chắc chắn em sẽ không chấp nhận được.”
“Chú dễ thương như vậy, ai nỡ không thương chú chứ?” Cố Thời Mộ cười, thu dọn đồ đạc trên bàn: “Cho nên trong toàn bộ sự việc, người quan trọng nhất là Tống Khả Ninh, nếu cô ta có thể làm như những gì chú vừa phân tích thì sẽ không dẫn đến mấy chuyện như hôm nay. Cô ta đã sai ở chỗ lúc nên buông bỏ lại không buông bỏ, thứ không thuộc về cô ta mà cứ mãi vọng tưởng nắm chặt lấy.”
“Nếu cô ta có thể làm được như những gì chú vừa phân tích và chủ động rời khỏi nhà họ Tống, với tính cách của Vô Ưu, chắc chắn sẽ thương yêu cô ta. Nếu cô ta đi ra ngoài, Tinh Không và bà Tống cũng sẽ càng thương cô ta hơn mà thôi, nhưng sau khi cô ta ở lại nhà họ Tống chỉ càng chứng tỏ cô ta tham lam và ích kỷ.”
“Nếu cô ta là cốt nhục ruột thịt của nhà họ Tống thì nhà họ Tống sẽ bao dung cho cô ta vô điều kiện, nhưng cô ta không phải là cốt nhục của nhà họ Tống, đương nhiên sự khoan dung của nhà họ đối với cô ta sẽ giảm đi, càng về sau lại càng xa cách.”
Cố Lạc Bạch suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu: “Đúng, anh trai, anh nói đúng, chính là như vậy! Nếu em là Tống Khả Ninh, em đã chiếm chỗ của Vô Ưu nhiều năm như vậy, khi Vô Ưu về nhà, thấy em không vừa mắt thì sẽ lập tức dọn ra ngoài, tránh để anh bị kẹp giữa em và Vô Ưu, em còn cảm thấy hổ thẹn với Vô Ưu, cố gắng đối xử tốt với cậu ấy, bồi thường cho cậu ấy…”
Anh ấy dừng lại: “Nhưng nếu em thực sự là Tống Khả Ninh, chắc chắn Vô Ưu vừa nhìn thấy em đã ghét rồi, cũng chẳng muốn em phải bồi thường gì cả, em chỉ cần tránh mặt cậu ấy, đừng để cậu ấy thấy trong lòng ngột ngạt là được.”
Cố Thời Mộ lại bật cười: “Chú nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Chú yên tâm đi, anh chắc chắn không có anh trai em gái lưu lạc bên ngoài đâu, chú sẽ không gặp phải những tình huống như Tống Khả Ninh đâu.”
“Ừ, đúng vậy.” Cố Lạc Bạch lại giật mình nói: “Em không để ý nên nhập tâm quá.”
“Anh thấy chú nhàn rỗi quá rồi đó!” Cố Thời Mộ đẩy cho anh ấy một tờ giấy giới thiệu nhà hàng sang trọng đẹp đẽ: “Sáu giờ rưỡi tối nay, nhớ đi xem mắt tại địa chỉ này.”
Cố Lạc Bạch: “… Hả?”
“Đừng nghi ngờ lỗ tai của mình.” Khóe môi Cố Thời Mộ cong lên, nhìn như thế nào cũng thấy như đang hả hê: “Chú không nghe lầm đâu, chính là đi xem mắt.”
Cố Lạc Bạch: “... Tại sao? Tại sao em phải đi xem mắt chứ? Anh à, anh biết đấy, em là người tôn thờ chủ nghĩa độc thân mà.”
Anh ấy dừng lại một lúc, sau đó đột nhiên cực kỳ hoảng sợ: “Anh à, có phải công ty chúng ta đã xảy ra chuyện, cần em hy sinh nhan sắc đám hỏi với người ta để cứu công ty không?”
Cố Thời Mộ nhướng mày: “Cái gì mà công ty nhà chúng ta xảy ra chuyện? Sao anh nghe câu này như có ý nghĩa sâu xa gì thế nhỉ?”
“Hả…” Cố Lạc Bạch sờ sờ mũi: “Đây chẳng phải em không tự tin vào bản thân mình sao? Anh à, anh gần đây càng ngày càng lười biếng đó biết không? Trong lòng anh đã bị chị dâu và hai đứa cháu chiếm hết rồi, thời gian anh ở công ty càng ngày càng ít, hầu hết mọi chuyện trong công ty đều đổ hết cho em, đúng là em nghĩ một ngày nào đó em sẽ khiến công ty tiêu tùng mất.”
“Không đâu, chú đã đánh giá thấp bản thân mình rồi.” Cố Thời Mộ nói: “Anh tin tưởng chú, chú cũng phải tin tưởng chính mình, chú có thể làm được, không có chuyện gì đâu.”
Cố Lạc Bạch: “…”
Cũng không thể quá tin tưởng anh ấy như thế chứ?
Anh ấy cũng muốn ra ngoài chơi mà!
Trước đây anh trai tốt biết mấy!
Tham công tiếc việc!
Anh ấy muốn ra ngoài ngao du lúc nào thì cứ đi thôi.
Nhưng từ khi có chị dâu và cháu trai, anh trai không những không bao giờ tăng ca đến chín giờ tối, mà còn nghỉ bù nữa, luật nghỉ lễ, mỗi năm nghỉ phép một lần cũng không tha.
Nếu anh trai không đi làm thì anh ấy phải đi làm.
Anh ấy khổ quá mà!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại...
“Anh à, em có cần phải kết thông gia không vậy?” Anh ấy nói mà cứ nơm nớp lo sợ.
Cố Thời Mộ nhìn anh ấy với nụ cười nửa miệng nhưng không cười: “Nếu anh nói có thì sao?”
“Tại sao lại là em?” Cố Lạc Bạch kêu lên: “Anh, thứ tự như vậy không đúng! Nhà chúng ta có anh hai, anh ba, mọi chuyện phải theo thứ tự chứ! Anh không thể bỏ qua anh hai, anh ba mà bắt em hi sinh được.”
Cố Thời Mộ nói: “Nhưng người ta chỉ thích chú.”
Cố Lạc Bạch: “… Ai mà có mắt nhìn người vậy? Nhưng em tuyệt đối sẽ không cảm kích cô ta! Em là người theo chủ nghĩa độc thân!”
“Ờ.” Cố Thời Mộ hỏi: “Chú không đi đúng không?”
“… Em đi!” Cố Lạc Bạch cắn răng: “Nuôi quân ba năm, dùng trong một giờ, vì lợi ích của công ty chúng ta, cho dù anh có yêu cầu em kết hôn với quỷ dạ xoa thì em cũng sẽ làm theo!”
“Cút!” Cố Thời Mộ vỗ một tập tài liệu vào đầu anh ấy: “Đáng lẽ lão tam không nên gia nhập giới giải trí, là chú đi mới phải, chú có tài năng diễn xuất hơn chú ấy!”
“Hả?” Cố Lạc Bạch lấy tay che đầu, kêu thảm thiết: “Anh, anh không thương em có phải không? Chẳng những anh bắt em phải hy sinh tấm thân này mà còn bạo lực gia đình với em!”
Cố Thời Mộ: “... Nếu chú còn diễn tốt như thế thì cứ gia nhập giới giải trí bầu bạn với anh ba của chú đi.”
“Vậy thì đừng, em đẹp trai hơn anh ba như thế, nếu bước vào giới giải trí thì sẽ giành bát cơm của anh ấy mất, sao em lại không biết xấu hổ như vậy chứ?” Cố Lạc Bạch ôm đầu nói: “Anh, đương nhiên em biết anh sẽ không bắt em kết hôn với quỷ dạ xoa, em chỉ không hiểu, nếu công ty chúng ta không gặp chuyện thì sao anh lại bắt em phải đi kết thông gia chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]