Dứt lời, Đường Dạ Khê liền dẫn Đường Vô Ưu ngồi lên xe của mình.
Rồi cô khởi động xe, nhanh chóng lái đi.
Bà Tống tức đến mức run rẩy: "A Mộ đã cưới cô vợ gì vậy, cô ấy..."
“Mẹ!” Tống Tinh Không nghiêm giọng ngắt lời bà ấy: “Mẹ cứ xem ảnh trước đi.”
Ban nãy Thư Mộng Tuệ bị Đường Dạ Khê chọc tức đến mức đầu óc trống rỗng, được Tống Tinh Không nhắc nhở như vậy, bà ấy mới nhớ nhìn tấm ảnh mà Đường Dạ Khê đã nhét vào tay của bà ấy.
Bà ấy nhanh chóng xem xong vài tấm ảnh, không dám tin ngẩng đầu lên nhìn Tống Tinh Không: "Sao cô ta dám? Sao cô ta dám?"
Tống Tinh Không đau đầu nhéo mi tâm.
Anh ta cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức độ này.
Anh ta cũng muốn biết, tại sao Tống Khả Ninh lại dám làm như thế.
Nhà họ Tống đã nuôi dạy Tống Khả Ninh thành người, Thư Mộng Lan suýt ngược đãi máu mủ nhà họ Tống bọn họ đến chết, Tống Khả Ninh không cùng chung mối thù với bọn họ thì thôi đi, lại còn cầm tiền của nhà họ Tống cho Thư Mộng Lan.
Chẳng khác nào cô ta đang xem người nhà họ Tống bọn họ coi tiền như rác.
Nếu chuyện này đồn ra ngoài, nhà họ Tống bọn họ sẽ trở thành trò cười lớn nhất Dạ Đô.
“Tống Khả Ninh!” Bà Tống vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tống Khả Ninh đang đứng ở cửa phòng khách, bà ấy lảo đảo lao tới, ném xấp ảnh trong tay vào mặt Tống Khả Ninh, mặt mày tái mét, sắc bén nói: "Cô hãy giải thích cho tôi biết, đây là cái gì?"
Tống Khả Ninh bị xấp ảnh đập vào mặt nên nhắm mắt lại, sau khi mở mắt ra nhìn thấy tấm ảnh dưới sàn, cả người cô ta nhất thời run rẩy một cách mất kiểm soát.
Bà Tống lao tới, túm lấy áo của cô ta lắc mạnh: "Tại sao? Tại sao cô lại đối xử như vậy với tôi? Tôi bất chấp việc xa cách con trai ruột của mình cũng muốn giúp đỡ cô, tôi thương yêu cô, sợ cô quay về nhà họ Quách sẽ gả vào gia đình không được tốt, sợ nửa đời sau cô sẽ phải chịu khổ, nên một lòng một dạ suy nghĩ cho cô. Tại sao cô lại đối xử như vậy với tôi? Tại sao?"
Tâm trạng của bà ấy đã đứng trên bờ vực sụp đổ.
Bà ấy đã trả giá quá nhiều cho Tống Khả Ninh.
Mấy hôm nay, bà ấy không biết đã rơi bao nhiêu nước mắt, ngày nào cũng mất ăn mất ngủ, nghĩ tới nghĩ lui đều là chuyện của Đường Vô Ưu và Tống Khả Ninh.
Lần nào bà ấy cũng cảm thấy có lỗi với Đường Vô Ưu, nhưng cân tiểu ly trong tim lại không nhịn được nghiêng về phía Tống Khả Ninh.
Mấy ngày qua bà ấy đã đưa ra rất nhiều quyết định, mỗi quyết định đều muốn tốt cho Tống Khả Ninh, thậm chí bà ấy còn phớt lờ con trai ruột của mình, khiến con trai ruột của mình xa cách mình.
Ban nãy khi Đường Dạ Khê đến dẫn con trai của bà ấy rời đi, con trai của bà ấy còn vui mừng hớn hở đi theo Đường Dạ Khê.
Nếu bà ấy không một lòng một dạ suy nghĩ cho Tống Khả Ninh, mà làm tổn thương con trai của mình, có lẽ con trai của bà ấy sẽ không né tránh nhà họ Tống như thế.
Bà ấy vì Tống Khả Ninh mà trả giá nhiều như vậy, ấy thế mà Tống Khả Ninh lại báo đáp bà ấy những gì?
Không ngờ cô ta lại cầm tiền và trang sức đi cho Thư Mộng Lan.
Tiền và trang sức đều do bà ấy và chồng của bà ấy tặng cho Tống Khả Ninh, tất cả đều là đồ của nhà họ Tống bọn họ.
Vậy mà Tống Khả Ninh lại cầm đồ của nhà họ Tống bọn họ đi phụng dưỡng người phụ nữ đã suýt hại chết con trai của bà ấy.
Sao cô ta có thể làm ra chuyện như vậy?
Tim của bà ấy như bị người khác bóp nát, cực kỳ khó chịu.
Bà ấy chợt nghĩ đến một câu: Người không thuộc chủng tộc của tôi, ắt có ý đồ khác.
Câu nói này rất thích hợp để nói nhà bọn họ.
Tống Khả Ninh không phải người nhà họ Tống, cho dù cô ta được vợ chồng bà ấy nuôi nấng thì máu chảy trong người cô ta cũng không phải là máu của nhà họ Tống.
Cô thừa hưởng gen ích kỷ hèn hạ của Thư Mộng Lan, cho dù cô ta được nhà họ Tống nuôi dưỡng, nhưng người giống cô ta từ trong xương cốt nhất không phải là người nhà họ Tống, mà là Thư Mộng Lan.
"Cút! Cô mau cút đi cho tôi! Sau này tôi không muốn gặp lại cô nữa." Bà Tống đẩy mạnh cô ta xuống sàn.
Bà ấy đã hết hy vọng rồi.
Bà ấy một lòng một dạ suy nghĩ cho Tống Khả Ninh, nhưng trong lòng Tống Khả Ninh chỉ nghĩ đến Thư Mộng Lan.
Chuyện này chẳng khác nào đang đứng trước mặt, tát mạnh vào mặt bà ấy.
Dù thế nào bà ấy cũng không cần đứa con gái này.
"Mẹ! Mẹ hãy nghe con giải thích!" Tống Khả Ninh khóc lóc bò đến ôm lấy chân của bà ấy: "Mẹ, con không có đi tìm bà ta, là bà ta đã đến tìm con. Con sợ bà ta sẽ giống như người của nhà họ Quách, cũng đến uy hiếp mẹ và bố, bảo mẹ và bố đuổi con về, nên con mới cho bà ta ít tiền, để bà ta rời khỏi Dạ Đô, cách xa con một chút..."
Cô ta ôm chặt lấy hai chân của bà Tống, khóc nấc lên: "Mẹ ơi! Con sợ lắm, tối nào con cũng mơ thấy ác mộng, thấy con bị đuổi ra khỏi nhà, con không muốn rời xa mẹ, đây là nhà của con, con không muốn đi đâu hết. Con sợ Thư Mộng Lan sẽ đến dẫn con đi, nên con đã cho tiền bà ta, bảo bà ta đừng đến quấy rầy chúng ta nữa. Con chỉ muốn tốt cho gia đình chúng ta mà thôi..."
“Mặc kệ cô giải thích thế nào đi chăng nữa, thì việc cô đã làm là cầm tiền của nhà họ Tống để chu cấp cho Thư Mộng Lan.” Bà Tống ra sức đá văng cô ta ra: “Cuộc đời này người tôi hận nhất là Thư Mộng Lan, tôi hận không thể ngàn đao bầm thây, lột da tróc thịt bà ta, vậy mà cô lại đi mua chuộc bà ta bằng tiền của nhà họ Tống, để bà ta cầm lấy số tiền mà tôi và chồng tôi đã vất vả kiếm được đi hưởng thụ tiêu xài. Cô coi người nhà họ Tống chúng tôi là cái gì hả? Bà ta suýt hại chết con trai của chúng tôi, vậy mà chúng tôi còn phải cầm tiền đưa cho bà ta hưởng thụ. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, cô có biết chúng tôi sẽ trở thành điều gì không? Chúng tôi sẽ trở thành trò cười lớn nhất thiên hạ."
"Con xin lỗi mẹ, con biết sai rồi." Tống Khả Ninh khóc lóc nói: "Con thật sự chỉ muốn tốt cho gia đình chúng ta, là con không suy nghĩ chu toàn, mẹ đừng nổi nóng, con sẽ đi tìm bà ta để đòi tiền về ngay.”
“Cô đứng lại đó!” Bà Tống đã bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nhìn cô ta nói: “Cô hãy đi lên lầu mang theo đồ đạc của mình rời đi, sau này đừng quay về đây nữa.”
“Mẹ!” Tống Khả Ninh sợ đến mức mặt mày tái mét, lắc đầu nguầy nguậy: “Mẹ, con biết sai rồi, cầu xin mẹ đừng đuổi con đi, đây là nhà của con, nếu rời khỏi đây con không biết phải sống thế nào. Mẹ, con là con gái của mẹ mà, mẹ đừng đuổi con đi được không?"
Cô ta khóc lóc chạy đến ôm chầm lấy bà Tống.
Bà Tống ra sức đẩy cô ta ra: "Cô không phải là con gái của tôi, cô là con gái của Thư Mộng Lan, cho dù tôi đã nuôi nấng con suốt mười tám năm qua, hết lòng hết dạ yêu thương cô, nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật dòng máu chảy trong người cô giống y như Thư Mộng Lan. Cô đi đi, cho dù tôi có lỗi với người ở khắp thiên hạ, cũng chẳng có lỗi với cô, sau này tôi không muốn gặp lại cô nữa."
Hành động của Tống Khả Ninh đã khiến trái tim của bà ấy nguội lạnh với Tống Khả Ninh.
Đúng là nuôi ong tay áo.
Cho dù bà ấy dồn hết tâm sức muốn tốt cho cô ta, cũng không có cách nào đổi được tấm chân tình của cô ta.
Nếu Tống Khả Ninh thật lòng hiếu thảo với bà ấy, cũng sẽ nghĩ cho bà ấy.
Lúc cô ta đưa tiền và trang sức cho Thư Mộng Lan, liệu cô ta có từng nghĩ đến, lúc bà ấy và chồng của bà ấy biết được mấy điều này, trong lòng sẽ có mùi vị gì.
Nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ đến.
Trong đầu Tống Khả Ninh chỉ nghĩ đến bản thân, cô ta chỉ nghĩ cách làm thế nào mới tốt cho mình nhất, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của vợ chồng bà ấy.
Một đứa con gái như vậy thì nuôi để làm gì?
Bà ấy không cần nữa.
Do đó bà ấy đã bảo cô ta cút.
Cả đời này bà ấy không muốn gặp lại cô ta nữa.
Chỉ cần nghĩ đến việc con trai út vui vẻ chẳng hề do dự rời đi cùng Đường Dạ Khê, tim bà lại đau như dao cắt.
Con trai cả của bà nói rất đúng, là do bà ấy quá tham lam, muốn cả hai, nhưng kết quả cuối cùng lại không có được cả hai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]