Đường Vô Ưu xoay người lại, để bà Tống nhìn lưng của mình.
Làn da của cậu cực kỳ trắng trẻo mịn màng, sống lưng rất thẳng, đường nét trôi chảy, lẽ ra ban đầu nó rất hoàn hảo, nhưng bây giờ bên trên lại chi chít đủ loại sẹo.
Vết roi, vết bỏng, vết cào xé, đủ loại sẹo đan xen, chằng chịt, thậm chí một số vết sẹo còn chồng chất, trông rất ghê rợn đáng sợ, điều này đã chứng tỏ chủ nhân của những vết sẹo này từng bị ngược đãi và đau đớn đến nhường nào.
Đường Vô Ưu quay lưng về phía bà Tống, từ tốn nói: "Những vết thương này một số là do Thư Mộng Lan đánh, một số là bị người của câu lạc bộ ngầm đánh, sau khi con trốn khỏi nhà Quách, bị bọn buôn người bắt được, rồi bán cho câu lạc bộ ngầm. Tất cả nỗi đau trong mười tám năm qua của con đều do mẹ ruột của Tống Khả Ninh ban tặng, bây giờ mẹ lại bảo con xem con gái ruột của Thư Mộng Lan như em gái ruột của mình, chẳng phải quá cưỡng ép người khác rồi sao?"
Cậu mặc lại áo vào, rồi xoay người lại đối mặt với bà Tống, đôi mắt trong veo không còn bình tĩnh trong sáng như trước nữa, mà lạnh như băng nói: "Con xin lỗi, con không hề rộng lượng như mẹ nghĩ, nếu mẹ cảm thấy con không xứng làm con trai của mẹ, vậy thì mẹ cứ xem như chưa từng sinh ra con là được."
Dứt lời, cậu xoay người bước ra ngoài cửa.
Khi tấm lưng đầy sẹo của Đường Vô Ưu đập vào mắt bà Tống, bà ấy đã chết lặng.
Như thể có ai đó đã đâm thẳng một kiếm vào tim bà ấy, khiến bà ấy đau đến mức quặn thắt.
Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Lúc nghe Đường Vô Ưu kể lại nỗi đau mà cậu đã từng chịu đựng, chẳng qua chỉ là một đường viền mờ ảo, nhưng đến khi bà ấy tận mắt nhìn thấy vết sẹo trên lưng Đường Vô Ưu, bà ấy đã đau lòng đến mức suýt ngất đi.
Lúc bà ấy dời mắt lên, nhìn thấy vẻ thờ ơ trong mắt Đường Vô Ưu, tim của bà ấy lại càng đau nhói, vội nói: "Vô Ưu, mẹ không có ý đó, con đừng đi mà."
Bà ấy thật sự không muốn tổn thương bất cứ ai, mà chỉ muốn giữ lại tất cả các con ở bên cạnh mình.
Đường Vô Ưu vẫn không ngừng bước, cũng chẳng thèm ngoảnh đầu nhìn lại.
Tống Tinh Không vội vàng đuổi theo.
Đường Vô Ưu bước đi rất nhanh, Tống Tinh Không đi đến sân mới đuổi kịp cậu.
Anh ta nắm lấy cánh tay của Đường Vô Ưu, sốt sắng nói: "Vô Ưu, em đừng giận, mẹ đang bị bệnh nên đầu óc hơi hồ đồ, bà ấy chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chứ không có cố ý tổn thương em đâu."
Tống Tinh Không là bạn thân của Cố Thời Mộ, nên Đường Vô Ưu luôn khách sáo với anh ta. Sau khi bị anh ta túm lấy cánh tay, cậu đã ngừng bước, quay đầu lại nhìn Tống Tinh Không: “Anh cả, anh biết không? Thật ra có đôi lúc, trong lòng em hơi trách anh rể mình nhiều chuyện, em không hề muốn biết về thân thế của mình. Em cảm thấy cuộc sống trước kia cực kỳ tốt, em chẳng hề muốn biết bố mẹ đẻ của mình là ai, em nghĩ có lẽ gia đình anh cũng không biết chân tướng. Nếu anh rể không phát hiện ra điều gì cả thì tốt biết mấy, như vậy em có thể sống yên ổn bên cạnh chị của em, mà gia đình anh cũng có thể sống vui vẻ, không cần phải buồn phiền nhiều như vậy."
"Không không không, không phải như vậy." Tống Tinh Không vội nói: "Nếu vậy thì cả đời này chúng ta sẽ không bao giờ biết được chân tướng, bị Thư Mộng Lan lừa gạt đến suốt đời, vậy chẳng phải chúng ta đã quá đáng thương rồi ư? Đồng thời cũng quá tiện nghi cho Thư Mộng Lan. Hơn nữa giấy không gói được lửa, giả chính là giả, sớm muộn gì chân tướng cũng sẽ bị phơi bày. Nếu bây giờ đã biết được chân tướng, chúng ta vẫn có thể đòi lại lý lẽ từ Thư Mộng Lan. Ngược lại nếu mấy chục năm sau chúng ta mới biết được chân tướng, đến lúc đó Thư Mộng Lan đã sớm chết rồi, chúng ta không những không thể nào trả thù được, mà cả nhà Tống còn bị người khác cười nhạo đến suốt cuộc đời."
“Em không quan tâm đến mấy chuyện đó.” Đường Vô Ưu lặng lẽ nhìn anh ta nói: “Em chỉ muốn sống yên bình bên cạnh chị của mình. Anh hãy khuyên nhủ mẹ, bảo mẹ cứ xem như chưa từng biết được chân tướng, nghĩ thoáng một chút, đồng thời hãy quên em đi, trở về cuộc sống như trước kia."
Tống Tinh Không gượng cười: "Vô Ưu, em đừng nói như vậy, nếu chúng ta đã biết được chân tướng, làm sao có thể giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì được?"
“Nhưng chẳng phải bây giờ mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi so với lúc trước hay sao?” Đường Vô Ưu nói: “Trước đây bọn họ không biết được chân tướng đã nuôi nấng hai trai một gái, bây giờ biết đã chân tướng vẫn y như thế, chỉ cần bọn họ quên em đi thì có thể xem như chưa từng thay đổi chuyện gì cả.”
Tống Tinh Không trầm mặc.
Anh ta đã sớm biết, việc giữ Tống Khả Ninh ở lại là một quyết định sai lầm.
Bây giờ xem ra, đây là một quyết định hoàn toàn sai lầm.
Nếu bọn họ đuổi Tống Khả Ninh đi, nhà họ Tống sẽ mất đi một đứa con, như vậy Đường Vô Ưu sẽ ngầm thừa nhận rằng mình là con của nhà Tống.
Nhưng bọn họ lại giữ Tống Khả Ninh ở lại, như vậy trong lòng Đường Vô Ưu sẽ cho rằng, nhà họ Tống vẫn còn y nguyên ba người con, nên đã tự động cách ly mình ra khỏi nhà họ Tống.
Nhà họ Tống sẽ mãi mãi mất đi Đường Vô Ưu.
Nếu bố mẹ anh ta có thể không để bụng, thật sự coi Tống Khả Ninh như con đẻ, xem như chưa từng sinh ra Đường Vô Ưu thì đó sẽ là một cách giải quyết vấn đề. Nhưng trên thực tế, bố mẹ anh ta rất thích Đường Vô Ưu, rất muốn đứa con trai này quay về bên cạnh bọn họ.
Bọn họ muốn cả con gái nuôi và con trai ruột.
Đây chính là lòng tham.
Cho dù anh ta thông minh nhìn xa trông rộng, nhất thời cũng không biết phải khuyên nhủ Đường Vô Ưu thế nào.
Bởi vì anh ta biết, trong chuyện này, Đường Vô Ưu là người vô tội nhất.
Cậu không làm gì sai.
Mà người sai là nhà họ Tống bọn họ.
Bọn họ đã không có đủ lý trí, hành động quá cảm tính.
"Anh cả, nếu anh không còn chuyện gì nữa, vậy em đi trước, em..." Đường Vô Ưu còn chưa kịp nói hết, quản gia đã vội vàng đi tới, báo cáo với Tống Tinh Không rằng: "Cậu cả, chị của cậu út đã đến rồi."
“Chị của tôi đã đến đây ư?” Đường Vô Ưu nhất thời sáng mắt.
Tống Tinh Không nói: "Ông mau mời cô ấy vào nhà đi."
Xe của Đường Dạ Khê nhanh chóng lái vào.
Xe còn chưa ngừng hẳn, Đường Dạ Khê đã bước xuống xe.
Mặt cô đỏ bừng, ánh mắt tràn ngập lửa giận, bước nhanh đến trước mặt Tống Tinh Không, một tay nắm lấy cổ tay của Đường Vô Ưu, tay còn lại ném một xấp ảnh lên người Tống Tinh Không.
Cô nắm lấy cổ tay của Đường Vô Ưu, kéo ra phía sau, ánh mắt tràn ngập lửa giận lườm Tống Tinh Không nói: “Tôi biết nhà họ Tống các anh gia thế hiển hách, cao cao tại thượng, nhưng các anh cũng đừng khinh người quá đáng như thế…”
Cô vẫn còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng nhớ tới Tống Tinh Không là bạn thân của Cố Thời Mộ, nên cố gắng nhẫn nhịn, nắm lấy cổ tay của Đường Vô Ưu xoay người rời đi: "Vô Ưu, em mau đi về nhà với chị."
Đường Vô Ưu cảm thấy mình như bị dĩa bánh đột nhiên từ trên trời rơi xuống đầu, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Cậu luôn sợ rằng nếu mình tỏ thái độ không tốt với nhà họ Tống, sẽ khiến chị cảm thấy cậu vô tình vô nghĩa, rồi không thích cậu nữa.
Do đó cậu cố gắng để thái độ của mình đối với nhà họ Tống không thể chê vào đâu được.
Nhưng không ngờ bây giờ chị lại giận dữ chạy đến nhà họ Tống, muốn dẫn cậu về nhà.
Điều này đã chứng tỏ, sau này cậu không cần phải lo lắng rằng mình sẽ rời xa chị, mà quay về nhà họ Tống sinh sống.
Trong mắt cậu hiện lên tia vui mừng mãnh liệt, hưng phấn đến mức da cũng đang phát sáng, vui mừng hớn hở khi bị Đường Dạ Khê kéo về phía chiếc xe.
Đường Dạ Khê sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến nhà họ Tống để nổi giận, Tống Tinh Không chẳng kịp chất vấn thái độ hoàn toàn không khách sáo của Đường Dạ Khê, mà nhặt vài tấm ảnh đang nằm rải rác ở dưới đất lên xem.
Sau khi nhìn thấy rõ nội dung của tấm ảnh, anh ta cảm thấy mình hơi ngạt thở.
Thảo nào Đường Dạ Khê lại nổi nóng như vậy.
Bây giờ anh ta cũng rất tức giận.
Anh ta cầm bức ảnh đuổi theo Đường Dạ Khê giải thích: "Chị dâu, chị đừng hiểu lầm, đây là ý của một mình Tống Khả Ninh, người nhà chúng tôi hoàn toàn không hay biết chuyện này."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]